"Chào MH" (đây là nickname của tôi). Một câu chào thẳng vào status trên tường tôi của một người vừa biết dùng mạng xã hội làm tôi buồn cười vì sự thú vị, vô tư của em. Tôi và em quen nhau từ đó. Tôi là một người đàn ông đã có vợ, em là người phụ nữ đã có chồng, online với mục đích tán tỉnh nhau trên mạng xã hội thì hoàn toàn không có. Hàng ngày vào lúc sáng sớm, tôi luôn gửi em lời chúc buổi sáng, em đáp lại với lời lẽ rất vui vẻ và tôi lại out ra đột ngột, không có gì chuyện trò thêm nữa. Nhưng chỉ có thế thì sẽ giống bao người vô tình biết nhau trên mạng, sẽ chóng quên nhau và coi như ảo mà thôi. Bất ngờ tôi và em lại ở rất gần nhau sau lần hỏi thăm địa chỉ em, chỉ cách nhau 2km. Sau khi biết địa chỉ của nhau, chúng tôi đã nói chuyện với nhau nhiều hơn, cởi mở hơn, từ nói chuyện vu vơ rồi đến tâm sự chuyện gia đình, bản thân. Lúc này tôi mới biết em đang rất bế tắc trong cuộc sống riêng của mình.
Là một người phụ nữ sinh trưởng trong gia đình gia giáo, em rất ngoan hiền và tốt tính, yêu thương chồng con, nhưng không may em đã lấy phải người chồng vô cùng tệ bạc hư hỏng, cờ bạc, bồ bịch. Đỉnh điểm là chồng em phải đi tù về tội giả danh công an trấn lột. Lúc này em hoàn toàn suy sụp tinh thần và tưởng như không gượng dậy nổi dù bao người thân, họ hàng, bạn bè khuyên nhủ động viên. Em luôn cảm thấy thế giới này chỉ còn mình tồn tại với nỗi đau và tách biệt với phần còn lại của thế giới. Đúng lúc đó tôi vô tình gặp em, không hiểu do đồng cảm với nhau (vì tôi cũng không có một gia đình hạnh phúc ) hay hợp nhau cách nói chuyện mà chúng tôi say sưa tâm sự nhiều lắm, ngày cũng như đêm, tới tận 3h sáng mà không muốn rời. Tôi đa số toàn chào tạm biệt em trước chứ không phải là em chào tôi. Ngẫm lại lúc đó em rất cần người chia sẻ và có ai đó hiểu cùng mình thì em mới nhẹ lòng.
Cứ thế đến vài tháng trời chúng tôi chỉ online với bao tâm trạng và tâm sự. Rồi một ngày chúng tôi cũng phải giáp mặt nhau. Mọi người có thể phán đoán ra tình huống sau đó. Chúng tôi đã yêu nhau, yêu một cách biết là ngang trái nhưng không thể kìm lòng được, hẹn hò bí mật và chấp nhận giấu giếm mọi người. Từ người thân đến bạn thân, không ai thấy chúng tôi có sự bất thường trong hành động và chỉ thể hiện như những người bạn khác giới mà thôi. Tôi và em cùng cam kết một cách ngây ngô rằng chúng tôi chỉ yêu và bên nhau trong thời gian chồng em đi tù, sau khi chồng em ra chúng tôi sẽ chia tay vui vẻ. Ngẫm lại thấy buồn cười, ai lại yêu nhau biết trước thời hạn như vậy chứ.
Trong thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng như bao đôi lứa khác, có vui buồn, giận dỗi, hiểu lầm và cả ghen tuông nữa, nhưng đó cũng là trạng thái bình thường của tình yêu. Trước khi biết em, tôi là một người tương đối khá giả, từ môi giới bất động sản đến nghề vận tải. Nhưng rồi chuyện làm ăn không suôn sẻ, tôi chuyển sang làm cá độ bóng đá và cuộc sống kinh tế của tôi lại tiếp tục đi xuống, cho nợ và mình cũng là con nợ. Đúng lúc đó em lại ở bên cạnh tôi, an ủi động viên và chia sẻ một phần kinh tế của em giúp tôi trả nợ. Tình yêu của em và tôi êm đềm, giản dị và lặng lẽ tới 4 năm.
Rồi cái ngày định mệnh của tình yêu cũng phải đến, chồng em ra tù và em phải rời xa tôi như những gì từng hứa hẹn. Tôi và em đã có một buổi tối bên nhau với đầy nước mắt và gần như không nói được gì nhiều. Có điều cái gì dừng và báo trước thì được, chứ tình yêu buộc phải dừng khi đang sâu đậm thì liệu có chịu nổi cú sốc tâm lý không? Tôi đã suy sụp tinh thần nghiêm trọng, hành động, lời nói nhiều lúc không biết mình đang làm gì, có phải là mình không, mơ hay tỉnh, hiệu quả công việc giảm hẳn vì trong đầu chỉ có em và hình ảnh em lởn vởn chiếm hết tâm trí.
Trong suy nghĩ sâu thẳm, tôi vừa mong em được hạnh phúc vui vẻ, nhưng một nửa tôi ích kỷ và muốn em bỏ chồng. Có điều tôi không bao giờ khuyên hay nói em nên bỏ chồng, lương tâm không cho phép tôi cất những lời đó, dù tôi biết trước rằng người chồng của em là một người hư hỏng và chơi bời. Anh ta đã cặp với mấy người phụ nữ khác sau khi lấy em, đã có con gái riêng ngoài giá thú cho nên mới làm cuộc đời em khổ đến vậy. Em hiền lành, tính cách cổ hủ, xuất thân được dạy dỗ học hành đàng hoàng, em rất sợ tiếng bỏ chồng cho nên cam chịu tiếp tục sống với người chồng tệ bạc và nuôi hy vọng anh ta sẽ nghĩ lại và vun vén gia đình với em.
Người ngoài cuộc luôn nhìn nhận tỉnh táo và thấu đáo hơn người trong cuộc, mọi người và tôi đều biết rằng chồng em sẽ lại hư hỏng, bồ bịch và cờ bạc hơn thôi, vì bản chất con người là không thể thay đổi. Với lại chồng em sinh ra lớn lên trong môi trường phức tạp, gia đình cũng không có sự giáo dục. Ai cũng muốn khuyên em bỏ chồng, nhưng em không tin và không vượt qua chính mình để viết tờ đơn ly hôn. Tôi cũng suy nghĩ như mọi người quen của em, nhưng là người yêu em, tôi khuyên em đủ mọi thứ thì được chứ bỏ chồng là không thể, vì tự nghĩ mình làm thế với em khác nào thể hiện sự ích kỷ cá nhân, thế là xui em chứ không phải khuyên nhủ.
Đến lúc này chồng em đã về, chúng tôi buộc phải chia tay nhau trong nuối tiếc, nhưng thực sự tôi đang rất đau, tôi tưởng tượng em buộc phải ăn nằm với một người làm em đau khổ, một người mà em không còn yêu và chỉ còn trách nhiệm. Tôi nghĩ đến những tình huống nhạy cảm mà như rơi vào ác mộng. Thực sự tôi đang ghen ngược với chồng em rồi. Những ngày đầu ra tù, chồng em có thể tử tế một thời gian nhưng rồi lại ra xã hội, lại giao lưu và những điều tệ hại lại xảy ra có thể lớn hơn trước, lúc đó em sẽ ra sao với niềm hy vọng và hy sinh của em? Tôi sẽ phải làm sao, có khuyên nhủ cho em vượt qua được như hồi xưa không, tôi không dám chắc nữa.
Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, thực sự tôi đang mất phương hướng, vừa yêu em vừa giận với suy nghĩ thánh thiện của em. Tôi không muốn xa em vì yêu em sâu đậm quá rồi. Hiện tại tôi không thể gặp và không dám hẹn hò em dù rất nhớ. Tôi tôn trọng em với người chồng mới trở về, nhưng sẽ quan sát và song hành cùng em tiếp theo trong cuộc sống này, liệu tôi có nên như vậy không?
Tác giả: Hưng
Nguồn tin: Báo VnExpress