Nhà tôi hoàn cảnh khá éo le, bố mất sớm, mẹ thì bị tai biến nằm một chỗ, bà bị liệt nửa người dưới, không còn khả năng giao tiếp. Dưới tôi có một em trai, đang học năm hai đại học.
Tôi là kiến trúc sư, thu nhập cũng khá nhưng nhà nhiều khoản chi quá nên mọi thứ cũng chỉ tạm dừng ở mức vừa đủ mà thôi. Vợ tôi là giáo viên một trường cấp 2, lương tuy không cao nhưng được cái ổn định, có thời gian dành cho gia đình.
Trước khi lấy vợ, tôi cũng xác định tư tưởng trước, nhà tôi hoàn cảnh như thế, lấy về là phải cùng tôi cáng đáng việc nhà, chăm sóc mẹ, lo cho các em. Vợ đồng ý, cô ấy còn nói sẽ yêu thương mẹ chồng như mẹ đẻ. Tôi nghe vậy thì cảm động lắm, còn cảm thấy vô cùng biết ơn vì vợ đã không ngại khó khăn, cùng tôi chia sẻ.
Nhà tôi ở chung cư, cũng rộng rãi. Mà em trai chủ yếu ở ký túc của trường, cuối tuần mới về, còn dư một phòng nên có cô em gái họ của tôi ở quê lên sống cùng, con bé cũng đi bán hàng từ sớm tới tận khuya mới về. Tôi đi từ sáng đến tôi, vợ dạy gần nhà nên buổi trưa cô ấy vẫn tranh thủ về cơm nước cho mẹ được. Trước đó tôi có thuê giúp việc lo việc này, nhưng khi cưới vợ xong thì cho giúp việc nghỉ, một phần do vợ bảo cô ấy làm, một phần cũng là tiết kiệm đi một khoản.
Thú thực, chăm mẹ tôi không dễ, bà yếu lắm rồi, cơm cũng toàn phải xay ra như cháo rồi đút từng thìa, vệ sinh cá nhân thì do tôi đảm nhận, vì vợ mới về, tôi không muốn cô ấy phải vất vả những việc này.
Vậy mà nhiều ngày gần đây, trong lúc thay đồ cho mẹ, tôi phát hiện ra trên người bà có vết bầm tím nhỏ, ở dưới chân cũng có. Mẹ tôi thì ú ớ, nói không được. Tôi hỏi vợ, cô ấy bảo chắc do bà bị xuất huyết chứ làm sao cô ấy biết được. Tôi hỏi bình thường trưa cho mẹ ăn gì, vợ bảo hôm thì xay cơm, hôm nấu cháo, đủ chất lắm.
Thế nhưng tôi để ý, vết bầm trên người mẹ chẳng những không hết đi mà thỉnh thoảng còn xuất hiện thêm. Thú thực, tôi cũng có chút thoáng qua suy nghĩ hay vợ làm gì mẹ nhưng lại gạt đi. Cô ấy bình thường thơm thảo, hiền lành thế… sao có thể. Cuối cùng, để làm sáng tỏ mọi chuyện, tôi lén lắp camera trong phòng mẹ.
Ngay trưa hôm đó, tôi trên công ty, nhìn cảnh vợ bê bát vào phòng mẹ. Em cứ thế đút cho bà ăn, dúi dúi, lúc bà gạt đi không ăn cũng là lúc vợ dùng tay nhéo vào chân bà. Cũng bởi mẹ tôi bị liệt không có cảm giác nên bà chẳng thấy gì, chỉ có vết bầm tím lưu lại mà tôi vẫn thấy.
Quá sốc, tôi phi thẳng về nhà, vừa mở cửa, nhìn mặt mũi mẹ toàn cơm với cháo, còn vợ thì to tiếng: “Bà có ăn nhanh không, nhanh để tôi còn đi làm”… Thấy tôi, vợ hoảng hốt làm rơi cả thìa. Tôi uất quá mới xông vào tát cho vợ một cái, lấy khăn lau cho mẹ. Thằng đàn ông như tôi cũng có ngày bật khóc nức nở trước cảnh này.
Tôi đề nghĩ ly hôn, vợ cầu xin tôi tha thứ, cô ấy bảo tại cô ấy nóng nảy quá, lại bận rộn mà việc cho bà ăn mất quá nhiều thời gian nên thành ra thiếu bình tĩnh. Tôi thật sự đau đớn vô cùng. Mọi thứ tốt đẹp sụp đổ hoàn toàn, tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo Khoe & Dep