Vợ chồng em lấy nhau đã ba năm và có một cậu con trai mới hơn một tuổi. Không hiểu là do không hợp tuổi hay do cả hai đều ương bướng mà từ ngày lấy nhau lại hay cãi cọ. Nhưng “bát đũa còn có khi xô nhau”, vậy nên lúc nào cũng là em chịu nhịn và làm lành trước.
Từ ngày có con, thay vì phụ vợ việc nhà và chăm sóc con thì chồng em lại đi chơi nhiều hơn trước. Em cũng biết chồng em vốn ham chơi, đó là lí do vừa cưới xong bố mẹ chồng đã đẩy vợ chồng em ra thuê nhà ở riêng để chồng em “biết lo toan cho thành người”. Nhưng ham chơi đến độ lấy cớ “không chịu được tiếng khóc trẻ con” để ra khỏi nhà thì thực sự là không thể chấp nhận được.
Cuối tuần trước em đang đi làm thì nhận được điện thoại cô trông trẻ gọi điện nói con em bị sốt. Em vội vàng xin nghỉ làm sớm, đồng thời gọi điện luôn cho chồng xin nghỉ về đưa con đi khám. Chờ mãi không thấy chồng về, em đành bắt taxi đưa con đến bệnh viện. Mãi đến tối muộn mới thấy chồng lò dò về, người có hơi men. Vậy là hai vợ chồng cãi nhau một trận.
Chồng em lúc nào cũng nói em là “đồ vô dụng”, con mới sốt một tý cũng gọi chồng. Thực ra không có chồng thì em vẫn tự xoay xở hết mọi chuyện, nhưng rõ ràng anh ấy quá ư là vô trách nhiệm với gia đình. Trong lúc cãi nhau, chồng em xưng “tao-mày”, rồi nói “Tao là đàn ông, tao đi làm đưa tiền cho mày, mày phải có trách nhiệm chăm sóc con cái, cửa nhà cho chu đáo”. Em nghe mà “máu dồn lên não”. Hóa ra chồng em từ nhỏ được cung phụng nuông chiều, nên giờ đi làm đưa về cho vợ được chút tiền tưởng đã là vĩ đại lắm. Càng nghĩ em càng thấy em khổ trước hết là vì em dại không tìm hiểu cho kĩ càng, hai nữa là do bố mẹ chồng cưng con, giờ hậu quả do em lãnh đủ.
Em nghĩ thế nào em nói như thế. Vậy mà anh ta bảo em là đồ hỗn láo, xúc phạm bố mẹ chồng rồi dang tay tát thẳng vào mặt em. Em lúc đó cũng không làm chủ được mình, vớ cây chổi quơ quơ vào người anh ấy, không ngờ cái móc treo chổi cào một đường lên mặt khiến má anh ấy rớm máu. Chuyện ồn ào cả xóm trọ, bố mẹ chồng em nhà ở cách đó không xa nghe tin cũng chạy sang, vậy là em phút chốc biến thành kẻ bạo hành chồng.
Khi mẹ chồng hỏi chuyện, em kể lại đầu đuôi như thế, rằng con thì đang ốm đau, chồng thì la cà nhậu nhẹt, về lại bảo con cái nhà cửa là việc của đàn bà, ai nghe xong chẳng tức. Mẹ chồng bảo em: “Dù thế nào đi nữa, vợ cũng không được phép đánh chồng”
Em xưa nay tính cũng ương bướng gan lì, nói chuyện gì cũng nói đến phải thì thôi. Em bảo với mẹ chồng “vợ không được phép đánh chồng, chẳng lẽ chồng thì được phép đánh vợ?”. Mẹ chồng em nghe xong quay lưng ra về còn ném lại một câu “cứ thế, chồng nó đánh cho là phải.”
Mẹ chồng trách thì thôi không nói, bởi con mình có sai vẫn là con mình. Nhưng mấy người hàng xóm cũng không thông cảm cho em. Họ nói đàn bà phải biết nhẫn nhịn, phải biết lúc nào nên “bớt lửa”, lúc nào nên “biết thua” chứ ai lại chồng đánh cũng đi đánh lại, chẳng mấy chốc mà tan cửa nát nhà. Ngay cả bố em biết chuyện cũng ngao ngán lắc đầu bảo “làm cha làm mẹ cả rồi mà như trẻ con.”
Từ hôm xảy ra chuyện, chồng em về nhà cha mẹ ở, chỉ thỉnh thoảng đáo qua thăm con rồi lại đi. Em cũng giận nên kệ anh ta muốn làm gì thì làm. Anh ta đánh tiếng với mấy chị cùng khu trọ rằng lúc nào em sang nhà xin lỗi thì anh ta mới về, kiểu là “làm căng một lần cho vào nề nếp kẻo sau này quen thói”. Mọi người cũng khuyên em nên chịu nhún một tý, vợ chồng với nhau chẳng đi đâu mà thiệt, sau này qua cơn giận, vợ chồng ngồi lại với nhau nói chuyện phải trái cho hiểu nhau.
Thì tất nhiên em cũng biết trong lúc cơm sôi nên bớt lửa, nhưng em vẫn tự thấy mình chẳng việc gì phải xin lỗi. Vì là do chồng em ra tay trước, em lúc đó cũng có thể hiểu như là “cả giận mất khôn” thôi. Chẳng lẽ chồng đánh vợ thì được mà vợ đánh chồng thì sai? Chẳng lẽ lúc chồng tát em, em phải câm lặng chịu đựng mới là đúng? Nhưng mọi người cứ nói ra nói vào đại ý “già néo đứt dây” rồi lại khổ con cái khiến em có chút hoang mang. Theo mọi người, em có nên mở lời xin lỗi không ạ?
Tác giả: N. Hà
Nguồn tin: Báo Dân trí