Phóng viên: Khi biết Mỹ Linh làm tour xuyên Việt đánh dấu 20 năm ca hát ("Mỹ Linh Tour 2018 - Thời gian" trong tháng 8-2018), nhiều người trong giới nói rằng đầu tư làm live show lúc này là tự sát. Chị có nghĩ như vậy không và đâu là lý do để chị quyết tâm thực hiện mong muốn của mình?
- Ca sĩ Mỹ Linh: Với mỗi người, tiêu chí thành công lại khác nhau. Có người cho rằng phải đầy khán giả, bán được nhiều vé thì thành công, có người lại cho rằng phải thu được nhiều tiền thì thành công vì không hẳn bán nhiều vé là thu được nhiều tiền. Người khác lại cho rằng một nghệ sĩ ra album rồi đi lưu diễn để quảng bá thì đó là việc rất bình thường, một việc đáng làm, như chúng tôi đang làm. Sô diễn của tôi không mang tính tổng kết hay là gì đó to tát, nó đơn giản chỉ là chuyến lưu diễn thường xuyên của một ca sĩ khi ra album. Nó là việc rất bình thường, nhưng hình như ở xứ mình, mọi sự bình thường lại không bình thường. Mình là con nhà nghèo, đòi hỏi giống các ca sĩ nước ngoài thì khó. Tuy nhiên, khi tôi và ê-kíp gặp nhau, ra album đầu tiên, chúng tôi đã luôn hướng đến quy chuẩn như thế. Đáng lẽ việc ra album và đi lưu diễn của chúng tôi còn nhiều hơn, chứ không phải là đợi đến bao nhiêu năm mới làm được. Tôi thực sự muốn làm như vậy để truyền cảm hứng cho các bạn trẻ, để họ có niềm tin làm được việc này, chứ không thì nản lắm.
Tin vào khả năng của mình
Mỹ Linh bây giờ khó có thể gây sốt thị trường ca nhạc như từng có của 10 năm trước, vậy điều gì khiến cho chị và ê-kíp có niềm tin là chuyến lưu diễn sẽ thành công?
- Sự kiện chưa diễn ra nên khó có thể nói nó thành công. Nhưng chỉ việc nó sẽ được diễn ra, với tôi, đã là một thành công. Đương nhiên, cùng với thời gian, mình không thể gây sốt như một ca sĩ đang "hot" nhưng có những giá trị rất trường tồn, ở nước ngoài và nước mình đều thế. Phải có niềm tin như vậy tôi mới tồn tại được đến giờ phút này. Luôn luôn, những gì có giá trị đều có chỗ đứng của nó. Trong thị trường âm nhạc, khán giả của mình cũng trưởng thành cùng mình, mình già đi, họ cũng già đi, họ không chuyển qua nghe nhạc trẻ của những ca sĩ tuổi teen. Tôi cũng tin vào khả năng của tôi và ê-kíp của mình, khán giả đã đến với chúng tôi sẽ không thất vọng.
|
Sân khấu âm nhạc thời gian qua đã không còn sự sôi động như những năm trước, nếu không muốn nói là xuống dốc. Theo chị, nguyên nhân nào đã đẩy sân khấu ca nhạc vào chỗ ảm đạm như thế?
- Có nhiều lý do. Đầu tiên là sự cạnh tranh lớn của nhạc Hàn Quốc, Âu - Mỹ trong khi nhạc trẻ của mình chưa phát triển đến tầm nhất định. Để sân khấu èo uột và vắng khách là do nó chưa đủ hấp dẫn, không đủ món ngon cho người ta nên người ta không thích. Sân khấu nhạc trẻ mời khán giả đến xem mà người ta ỉ eo không đi đấy, trong khi đó, nhiều chương trình của các nghệ sĩ gạo cội tôi biết thì doanh thu không lỗ đâu. Thêm vào đó, các game show truyền hình dày đặc suốt ngày, các nhãn hàng làm sô diễn ca nhạc cũng không yêu cầu mang tính nghệ thuật, chỉ cần những gì phù hợp với thẩm mỹ của họ, dần dần tất cả những điều này làm sân khấu ca nhạc mờ nhạt đi.
Chị có tin lắm không về lượng view vài chục triệu cho những ca khúc được các ca sĩ trẻ công bố hiện nay, trong khi ai cũng thấy những ca khúc triệu view này khó đi vào lòng người nghe như những ca khúc thế hệ của chị?
|
- À, khó là khó đi vào lòng những người khó tính, chứ đa số người trẻ vẫn thích, vì họ dễ tính. Nhiều người trẻ thường nghe theo phong trào. Nay thích bài này, mai lại không còn thích, thậm chí quên ngay không nhắc đến. Tất nhiên, cũng có những bạn rất có gu nhưng họ lại thường nghe nhạc ngoại chứ không phải nhạc nội.
Không riêng chị mà một số ca sĩ tên tuổi cũng đang tính đến việc tổ chức các tour diễn lớn. Có phải những ca sĩ tâm huyết với đời sống âm nhạc Việt đang có động thái cùng nhau vực dậy thị trường âm nhạc theo hướng tích cực hơn?
- Tôi không có suy nghĩ to tát như thế. Đêm diễn của tôi là một cuộc trò chuyện về thời gian và mang tính cá nhân. Nó hướng đến khán giả mà chúng tôi tìm được tiếng nói chung chứ không phải tham vọng thay đổi thị trường hay điều nọ điều kia. Mỗi sô diễn mang tính cá nhân rất cao, mình làm mình cứ làm, còn nó sống và giả dụ làm được điều như bạn nói cũng không nằm trong ý định, trong chủ quan của tôi.
Không còn cái nông nổi của tuổi trẻ
Mỹ Linh bây giờ đã khác rất nhiều so với thời Mỹ Linh tóc ngắn. Thời gian hình như đã làm thay đổi?
- Mỹ Linh của bây giờ và 20 năm trước khác nhau nhiều. Tôi không còn cái nông nổi của tuổi trẻ, dù sự trong sáng vẫn có, sự hướng thiện vẫn còn nguyên, vì những cái thuộc về bản chất thì không thay đổi. Tôi vẫn thấy mình thẳng thắn nhưng biết chọn cách diễn đạt và tiếp cận hợp lý hơn khi phát ngôn. Việc nói chuyện trong nhóm nhỏ khác với nói chuyện trong một đám đông và nói trong một đám đông lại khác trên mạng xã hội. Ở đấy, người ta ít phải chịu trách nhiệm về những gì họ làm nên có xu hướng làm quá lên, khen quá lên, chê quá lên, thậm chí là mạt sát người khác. Nhưng nguy hiểm lại ở chỗ là bạn không thể xóa đi những gì bạn đã viết lên mạng, nó đôi khi không chỉ ảnh hưởng đến bạn mà cả con bạn nữa, thậm chí đến khi mình chẳng còn ở trên đời, sự ảnh hưởng ấy vẫn còn. Mãi tôi mới học được điều ấy nên tôi đã biết cẩn trọng hơn.
Người ta sống nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn thì cũng biết trân quý nhiều thứ hơn. Chị đã đi qua một nửa đời người, bây giờ, điều gì chị quý nhất và điều gì chị lo lắng nhất?
- Điều tôi nghiệm ra nhất đó là mình có làm gì, có giỏi giang thế nào nhưng không có may mắn thì cũng không thành được. May mắn này chính là phúc báo mà mình được nhận. Tôi theo đạo Phật nên tôi tin điều ấy. Những gì tôi có, không hẳn là do tôi giỏi, hay tôi nọ kia mà là do phúc báo. Cuộc đời có những người làm gì cũng thành công, may mắn lắm, bởi vì đó là hồng phúc của người ta. Phúc báo này cũng chính là cơ duyên để mình gặp được người này, người kia vào đúng thời điểm. Tại sao mình gặp người này không thấy gắn bó mà người kia mình lại thân thiết, đó chính là vì duyên, vì phúc báo của mình. Nhưng phúc báo này, nếu mình tiêu hết mà không gây dựng thì sẽ phải trả quả đắng cho những kiếp sống khác.
Ca sĩ Mỹ Linh Ảnh: Hải Hà Nội |
Còn điều tôi lo lắng, không phải sợ không nổi tiếng, không phải nghèo, mà là nỗi cô đơn. Tôi sợ một ngày nào đó trong chặng đường trước mặt, con cái lớn dần và bay đi, chỉ còn mỗi hai người ở với nhau. Tất nhiên, tôi sẽ phải vượt qua điều này. Nhưng ngay từ bây giờ, tôi luôn cố dành thời gian để xây dựng mối quan hệ gia đình, nó là mối quan hệ quan trọng nhất của tôi.
Ít người trong showbiz có được sự cân bằng cả trong sự nghiệp và gia đình như chị. Làm được điều ấy có khó không và có cần bí quyết gì không?
- Rất khó. Khó nhất. Còn bí quyết ư, tôi chả có bí quyết gì. Chỉ đơn giản là tôi thu mình bé lại để nhìn thấy người khác, chứ tôi cũng to đùng ra thì không thấy ai. Tất cả chỉ do góc nhìn của mình thôi, cùng một sự việc, nếu người lạc quan sẽ nghĩ khác, người tiêu cực sẽ nghĩ khác. Nếu cứ nghĩ mình là trung tâm vũ trụ thì chả ai chơi với mình. Chồng không chơi, con không chơi, như thế có mệt không?
Phụ nữ bản chất là mềm, tôi không nói là yếu nhé. Trong một mối quan hệ, phụ nữ mềm thì tốt hơn chứ người ta thăng mình cũng thăng, mỗi người bước qua một tí thì đến lúc bước lại rất khó. Hãy giữ cho nhau từ những điều nhỏ nhất. Các chuyên gia đã phân tích khi mình tức giận, sẽ có mấy chục giây không thể kiềm chế được, ai cũng thế. Lúc người ta đang tức mà mình chọc vào thì không thể kiểm soát được. Trong đời sống, gia đình, công việc, đa phần rắc rối mà mình nhận được là do không kiểm soát được cảm xúc này. Tôi mất rất nhiều thời gian mới học được chứ không phải dễ dàng gì.
Điểm tựa rất lớn là các con
Hình như Mỹ Linh là người chưa thất bại bao giờ?
- Làm gì có ai không có thất bại. Người ta thường chỉ nhìn thấy phía trên, phần thành công, còn ở dưới đủ thứ không nhìn thấy được. Cái quan trọng nhất là tôi luôn có những mối quan hệ tốt đẹp. Gia đình là nơi có bất cứ vấn đề gì tôi cũng có thể trốn mình vào, để cảm thấy yên tâm. Tôi có một điểm tựa rất lớn là các con, trong bất cứ chuyện gì, hoàn cảnh nào, khi nghĩ đến các con, tôi lại thấy trách nhiệm lớn lao và không nản lòng trước bất cứ khó khăn nào. Đúng là tôi may mắn, nhưng tôi cũng luôn thấy mình phải vươn lên, phải làm việc, phải chiến đấu. Anh Quân nhà tôi cũng rất tự hào rằng chúng tôi là những người rất bình thường nhưng đã nuôi dạy con cái ở mức độ rất tốt. Đồng tiền không phải trong ví, mà trong chính đầu mình, trong cách mình dùng nó. Chúng tôi vượt qua được những mông muội dở hơi để có những ứng xử chín chắn. Đến giờ phút này, tôi thật sự cảm thấy may vì mình đã đi đúng hướng, đúng hướng cho cả các con mình.
Tác giả: Hoàng Lan Anh
Nguồn tin: Báo Người lao động