Đời Sống

Lá thư xúc động của người lính trước khi hy sinh: “Tan giặc anh về, chờ đợi anh em nhé, chờ đợi anh”

Xem xong lá thư cảm động này, chắc hẳn bạn sẽ tự hỏi bản thân: Hòa bình rồi, sao chúng mình lại chia tay nhau?

Chúng ta đang sống trong thời kỳ hiện đại, là thế giới của công nghệ thông tin, nó giúp cho khoảng cách của yêu thương đều bị xóa nhòa. Mỗi ngày chúng ta đều có thể gửi đến người mình yêu những tin nhắn ngọt ngào hay chỉ cần dành vài phút đi xe là có thể ôm nhau trong vòng tay. Thế nhưng, chính khi khoảng cách giữa người với người được rút ngắn lại trong lòng bàn tay thì dường như, mối dây yêu đương lại dễ dàng bị đứt quãng.

Chưa bao giờ, chúng ta nhìn thấy xung quanh mình lại xảy ra nhiều vụ ly hôn như thời đại này. Nếu như không chấm dứt bằng lá đơn thì con người ta lại chìm đắm trong nhưng cuộc ngoại tình vô nhân tính. Có lúc, ta chợt giật mình tự hỏi, vì sao giữa người với người, trong thời đại “không khoảng cách” này lại cứ xa nhau đến như thế.

Quay ngược không gian và thời gian trở lại nhiều nhiều năm trước. Khi mà con người phải vượt qua hàng ngàn dặm, chờ đợi hàng tháng, có khi hàng năm, cũng có lúc là cả một cuộc đời chỉ để ở bên nhau. Hãy cùng đọc một lá thư của người lính tham gia chiến tranh biên giới 1979 gửi người yêu của mình ngay khi cuộc chiến diễn ra được 2 ngày.

Đó là lá thư của liệt sĩ Nguyễn Thái Hòa quê Hải Hậu, Nam Định, sinh năm 1952. Thông tin nói lúc đó anh Hòa là chuẩn úy, (Chính trị viên phó Đại đội 10, Tiểu đoàn 6, Trung đoàn 52, Sư đoàn 337) nhận lệnh hành quân cấp tốc từ Nghệ An lên Lạng Sơn.

Ảnh: Internet

“Ngày 19/2/1979

Em thân yêu của anh!

Thư em đến với anh giữa lúc anh cùng đơn vị chuẩn bị lên đường đi chiến đấu. Lẽ ra anh không báo tin này cho em và gia đình biết, phần vì thời gian rất gấp và khẩn trương, phần vì anh không muốn em phải lo lắng nhiều vì anh.

Em thân yêu! Ở xa em có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này không em – bâng khuâng, buồn và nhớ da diết, anh bâng khuâng vì đêm nay là đêm cuối cùng ở vùng đất khu 4 này. Ngày mai anh sẽ ra phương Bắc để bước vào cuộc chiến mới.

Nơi đó cuộc ác chiến đã và đang diễn ra. […] Nơi đó đồng đội đang chờ anh. Anh buồn vì những lúc này anh thấy mình cô đơn và buồn tẻ. Anh nhớ em da diết bởi vì anh sẽ phải xa em nhiều năm nữa, chưa biết khi nào anh mới quay trở lại gặp em. Ôm em và hôn em thắm thiết. Tình yêu của em và anh trong những ngày tháng qua đã để lại cho anh tình thương em, yêu em vô bờ bến. Có thể nói rằng mỗi bước đi, mỗi ngày sống anh đều có em…

Em ơi, ngày mai anh đi về phương Bắc, anh không được gặp em để có đôi lời biệt ly! Ra đi mang nhiều nỗi nhớ thương, ai có thể thấu hiểu được lòng anh trong lúc này em nhỉ? Chỉ có anh thôi, anh đang sống trong giờ phút chia ly. Bao lời anh nói em nhờ thư, nhờ gió mây gửi đến cho em.

Anh ra đi mang theo tình em, anh ra đi để được hiểu, được sống trong giờ phút có cảm nghĩ sâu sắc và tất nhiên sẽ hiểu hết các giá trị của tình yêu. Một tình yêu của anh với em không giới hạn. Một tình yêu vô cùng đẹp đẽ. Dù có nói vạn lần yêu em anh cảm thấy vẫn chưa đủ. Anh không biết nói gì hơn nữa để diễn tả nỗi nhớ tình thương và yêu em như lúc này.

Em yêu thương và nhớ mãi của anh! Chỉ còn 3 giờ đồng hồ nữa là anh tạm biệt nơi đây. Có lẽ chiến thắng của quân dân ta ngày mai có thể có cả công anh. Nhớ theo dõi tin thắng trận và mừng cho anh em nhé. Anh đã và đang chuẩn bị hành quân như em đã viết thư cho anh. Và đêm nay anh không ngủ để ghi nốt trang thư trên mảnh đất này. Ngày mai anh sẽ hành quân, anh sẽ không ngủ để nhớ em, không ngủ để diệt thù, không ngủ để nhìn em suốt canh thâu, không ngủ để gần em và luôn thấy em.

Nhận được thư này đừng nên lo lắng nhiều và buồn em nhé – tan giặc anh về, chờ đợi anh em nhé, chờ đợi anh.

Đêm 19/2.

Anh yêu của em

Tái bút: Anh chỉ nhận được thư em ngày 6/2. Vì chuyển nên đừng ghi theo địa chỉ cũ nữa, khi nào có địa chỉ mới anh sẽ báo tin sau. Anh đã ghi thư cho chị Nhuần + Huệ và em 2 lá. Nhưng mới chỉ nhận được thư em lúc 20h ngày 19/2. (Thông cảm cho anh vì thời gian rất gấp. Ngồi ghi thư cho em ngay trong lúc tất cả đang chuẩn bị lên đường – lính mà em).”

Dòng thư được ghi lại rất vội và gửi đi ngay giữa cuộc chiến khốc liệt và sau đó 2 tuần, người chiến sĩ ấy đã vĩnh viễn hy sinh. Câu chuyện diễn ra tiếp theo, thôi ta không nhắc đến nữa.

Chúng ta chỉ dừng lại ở những dòng cảm động của lá thư, ở lời thề: “Tan giặc anh về…” của người lính mãi mãi không bao giờ quay lại đấy. Có lúc nào, khi bạn đọc xong lá thư này, đứng trước cuộc cãi vã nảy lửa với người mình yêu, trước lá đơn ly hôn nằm sẵn trên bàn, bạn sẽ tự hỏi lại bản thân: Hòa bình rồi, sao mình phải chia tay nhau?

Nguồn: Facebook Lịch sử Việt Nam qua ảnh

Tác giả: Mayny

Nguồn tin: Tạp chí khám phá

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP