Di tích Cổng Hoành Sơn Quan
Bà là Nguyễn Thị Ngùy ở xã Kỳ Nam – Thị xã Kỳ Anh – tĩnh Hà Tĩnh, người năm nay đã ngoài 80 tuổi nhưng vẫn âm thầm trong suốt gần 30 năm qua sinh sống trên đỉnh đèo Ngang để chăm sóc bảo vệ di tích cổng Hoành Sơn Quan.
Được nghe câu chuyện kể về bà đã lâu những mãi tới một buổi chiều giữa tháng 4/2016 tôi mới có dịp tiếp xúc với con người đặc biệt này. Nhờ sự giúp đỡ của lãnh đạo xã Kỳ Nam, tôi ( PV ) cùng anh Nguyễn Ngọc Oanh cán bộ phụ trách văn hóa xã lên thăm bà trên đỉnh dãy Hoành Sơn dưới cái nóng đầy khó chịu ở xứ sở miền Trung đầy nắng và gió này. Vượt qua chặng đường đèo dốc gần 10 cây số, chúng tôi đặt chân trên đỉnh Hoành Sơn khi trong người đã thực sự thấm mệt. Trước mắt tôi là cổng Hoành Sơn Quan , công trình được vua Minh Mạng cho xây dựng vào năm 1833 trên đỉnh núi Hoành Sơn – Đèo Ngang giáp ranh giữa 2 tỉnh Quảng Bình và Hà Tĩnh. Hoành Sơn Quan vẫn đứng uy nghi vững chãi như vậy dẫu trải qua bao thăng trầm lịch sử, vẫn trấn vũ tỏa bóng mát cả một vùng trời. Ở bên cạnh là túp lều của bà Ngùy được dựng cất đơn sơ, những tấm tôn lợp qua loa đã xỉn màu hoen gỉ vẫn cố làm nhiệm vụ che nắng che mưa cho bà trong năm tháng bà ở nơi đây. Thấy cửa túp lều khép hờ, anh Oanh (cán bộ văn hóa xã) bảo chắc bà đang đi đâu đó xung quanh khu vực để hái củi về nấu cơm.
Vật dụng bên trong túp lều
Rồi ngày này qua ngày khác, hai ông bà ròng rã làm cái việc mà thiên hạ cho là “vô công rồi nghề, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Hai ông bà dậy từ lúc sáng sớm, tay cầm rựa, tay kia cầm hương, vai khoác can nước, rời nhà, leo tuốt lên đỉnh đèo. Ông chặt cây, mở đường, dọn cỏ, xếp đá… lủi thủi thân già từ sáng sớm đến tối mịt, còn bà lo quét dọn di tích. Thức ăn của họ may ra chỉ là nắm cơm vắt và chút ít cá khô, ấy thế mà vẫn thấy vui và khỏe. Lâu lâu ông bà lại xin tiền con cái, tằn tiện chi tiêu mua lư hương, bát nước, cái chổi, ngày ngày chăm chút cho cả khu di tích nổi tiếng sạch đẹp và ấm áp hương khói, mở lối cho khách du lịch thập phương đến tham quan ngày một đông. Và ít năm sau, ngành du lịch Hà Tĩnh cho trùng tu lại Hoành Sơn Quan, đền thờ bà Công chúa Liễu Hạnh và một số cụm di tích khác trên đỉnh đèo để bảo quản.
Nhưng rồi vào năm 2000 chẳng may ông lâm trọng bệnh rồi qua đời, trước lúc lâm chung ông cố nắm tay bà và căn dặn: “Nếu ai có nói gì thì kệ họ, tôi cũng đã hết sức rồi, nếu tôi có mệnh hệ nào thì bà nhớ thay tôi chăm sóc di tích Hoành Sơn Quan, chứ đừng để hoang, lãnh lẽo là tội lắm…” Ghi nhớ lời ông dặn từ đó cho đến nay một mình bà vẫn ngày ngày sinh sống ở túp lều nhỏ để chăm sóc và bảo vệ di tích. Sau khi ông mất vì lo tuổi cao sức yếu, chỉ còn lại một mình , nên 6 người con của bà đã yêu cầu bà không làm việc đó nữa, nhưng chỉ được vài hôm bà lại ngước nhìn lên bàn thờ ông, dường như bà cảm nhận ông lại nhắc nhở bà đừng bỏ dở công việc có ý nghĩa mà mình đã làm suốt bao nhiêu năm qua, nghĩ thế là bà lại chuẩn bị tư trang để đi. Thấy bà ngày một vui hơn, khỏe hơn trước công việc trên nên dần dần các con cũng không phản đối nữa. Bà kể và rưng rưng lệ “Tôi nhớ ngày ông còn sống, ông khóc vì thấy khu di tích này hoang phế. Hằng ngày, tôi phải canh chừng tụi con nít, chúng nó hay đùa nghịch, chặt cây, phá phách mái chùa, hương đèn, cho trâu bò ăn cỏ, đi lại bừa bãi. Khách tham quan ăn uống xả rác khắp nơi”. Ngày nào tôi cũng phải nhặt nhạnh, dọn dẹp và nhắc nhở họ. Người tốt thì xin lỗi, số khác thì tỏ thái độ không ưa: “Bà có phải nhân viên du lịch đâu mà yêu cầu khách phải giữ vệ sinh?”. Song bà không để bụng “Tôi gom vỏ bia, bao nilông, đem xuống bán cho mấy người đồng nát, góp từng đồng để mua hương đèn thắp tưởng nhớ đến các vị tiền nhân đã có công xây dựng lên di tích này, đồng thời cầu mong cho quốc thái dân an, thu hút khách thập phương đến tham quan chiêm bái.v.v ”. Thế là tưởng hôm nay bà xuống nhà vì ốm nhưng không phải, mà hôm nay hết gạo nên bà về lấy để đem lên, nhưng đang đợi anh con trai đi làm về rồi chở bà lên. Bà bảo mới về mà lòng lại thấy nhớ trên đó rồi, muốn lên ngay chứ ở nhà không yên. Hiểu được ý nghĩa to lớn của bà làm nên các con và các cháu đều hết sức ủng hộ và tạo điều kiện cho bà. Tôi hỏi nửa đùa nửa thật thế các anh chị sinh con thì bà có bế cháu được nhiều không, bà cười bảo “cố gắng lắm thì được đứa vài ba hôm là thôi, biết mẹ nó chăm sóc được nên tui lại lên trên đó, rứa mà đứa cháu mô cũng yêu quý bà cả”.
Chỉ ước có được túp lều chắc chắn hơn
Khi PV hỏi bà có điều chi trăn trở không, bà bảo đến giờ bà mãn nguyện rồi, di tích ngày một khang trang sạch đẹp, du khách tới thăm viếng ngày một đông, nhất là các đôi bạn trẻ lên đây chụp ảnh cưới cũng rất nhiều..vv. Bà cười nói “nhưng giờ chỉ ước có túp lều nó chắc chắn hơn, chứ túp lều đó giờ hư hỏng lắm, đến mùa mưa gió, nắng nóng không đảm bảo. Mưa to gió tạt vào ướt hết, ngày đông thì rét mà ngày hè thì nóng không chịu nổi, phải ra bụi cây để tránh nắng.” Cuộc sống vất vả khó khăn là vậy, nhưng bà bảo bà sẽ ở và chăm sóc di tích cho đến hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình.
Trao đổi vấn đề này với ông Nguyễn Đình Vin – Chủ tịch UBND xã Kỳ Nam, ông Vin cho biết “lâu nay chúng tôi cũng muốn làm cho bà ngôi nhà tốt hơn để bà ở và chăm sóc bảo vệ di tích nhưng khổ nỗi ngân sách xã quá hạn hẹp nên chưa thể làm được, chúng tôi sẽ cố gắng trong điều kiện cho phép. Chứ anh thấy đó giờ hội trường xã chưa có điều kiện xây để mà làm việc.v.v và cũng đang liên quan đến nhiều thứ” ông Vin cười chia sẻ.
Chia tay bà ra về lúc ánh mặt trời gác trên đỉnh di tích Cổng Hoành Sơn Quan và đang chầm chậm khuất núi, chúng tôi canh cánh trong lòng câu hỏi “ai sẽ chăm sóc di tích cổng Hoành Sơn Quan khi bà khuất núi, ai sẽ giúp ước mơ cuối đời của bà sớm thành hiện thực”? .