Anh kém tôi một tuổi, học cùng khóa đại học với nhau, quê tận miền Trung nắng gió xa xôi, còn tôi sinh ra tại thành phố cảng. Anh hiền lành, chăm chỉ, có đạo đức; tôi là người có cá tính, chu đáo và hướng thiện. Cũng chính vì hai tính cách đó mà tình yêu của chúng tôi kéo dài được đến hôm nay dù tôi đi làm có bao anh dập dìu bảnh bao tán tỉnh. Song có điều tôi luôn suy nghĩ, trăn trở khiến bản thân ngại giới thiệu anh với bạn bè đồng nghiệp, qua những trao đổi hàng ngày tôi biết mọi người ác cảm với những người dân quê anh. Lâu dần tôi sợ giới thiệu anh với mọi người, sẽ bị dè bỉu, cười chê, không tác thành, phần vì quê anh và quê tôi xa nhau, phần vì anh chưa có công việc gì ổn định, phần vì anh trẻ hơn tôi; có biết bao bộn bề lo toan. Do đó trong mắt mọi người, tôi kén chọn và chưa có bạn trai, chỉ gia đình mới biết chuyện.
Những ngày gần đây, ba mẹ anh ở quê có nói sẽ ra thăm nhà tôi, sau đó tiến hành cưới hỏi vào cuối năm, đột nhiên tôi thấy sợ. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho một cuộc sống hôn nhân đầy chông gai, khó khăn. Tôi vốn sinh ra trong gia đình khá giả, từ bé không phải lo làm lụng, tiền bạc, nhưng nếu lấy anh tôi sẽ phải phấn đấu từ con số âm, không phải số 0 như mọi người nghĩ nữa. Nhà anh rất nghèo, ngay từ lần đầu về thăm tôi đã rất sốc. Đã thế ba anh em trai lại sàn tuổi nhau, ai ra trường rồi cũng chưa có việc làm ổn định, không hỗ trợ gì được. Anh của anh không biết lo lắng cho cuộc sống, kiểu làm ăn được chăng hay chớ, em trai ra trường thất nghiệp hơn một năm cũng không chịu đi làm thêm để tích lũy, trải nghiệm cuộc sống mà chỉ ở nhà. Nếu lấy nhau chúng tôi sẽ tự thân vận động từ con số âm ấy để hỗ trợ ba mẹ anh trả nợ cho các anh từ hồi đi học, để lo cho chính cuộc sống của chúng tôi, ngày ngày anh đi làm tôi chưa thấy dư ra đồng nào, lương tôi cũng chỉ đủ tiêu cho bản thân, biết lấy gì lo cho cuộc sống con cái, nội ngoại và biết đến bao giờ tôi mới có thể mua nhà nếu như cứ ở Hà Nội.
Tôi sợ, khuyên anh về thành phố tôi sống, giá cả chi phí sinh hoạt rẻ hơn, dễ mua nhà cửa hơn, anh không chịu vì về đó không xin được việc gì, còn việc buôn bán chỉ ở đây mới có thể làm lụng được, mà lời lãi chẳng đáng là bao, nếu như có đám xá liên tục cũng sẽ bị âm vốn. Nói thế để mọi người biết được về kinh tế và công việc của anh rất khó khăn. Dường như anh rất ngại mang hồ sơ đi xin việc, anh đã thử mấy lần nhưng đều không thành công. Còn về phần ba mẹ anh theo tôi đánh giá là khó gần và có lẽ cũng không biết sống với làng mạc. Tôi đã về vài lần khi nhà anh có công việc, cảm thấy buồn bã vô cùng. Hình như hàng xóm láng giềng, anh em ở đó không quan tâm đến. Nhà anh có việc lớn mà cũng rất ít người tới chia sẻ tinh thần hay việc nọ việc kia. Nhìn thấy vậy đầu tôi tự đặt ra dấu hỏi lớn, không lẽ bố mẹ anh không biết đối nhân xử thế hay do nghèo mà như vậy? Tôi không trả lời được.
Đến khi nhà anh xong việc, tôi tới xin phép bố mẹ anh để về Hà Nội trước, còn anh ở lại, tôi ngạc nhiên khi thấy thái độ của bố anh. Bố anh chẳng nói câu nào, đứng dậy đi vào nhà, để tôi đứng trỏng trơ giữa sân với mấy người lạ. Tôi thấy vô cùng lạ lùng. Tôi không làm gì để bố mẹ anh phật ý, thậm chí rất được lòng họ hàng nhà anh. Tôi thực sự không hiểu. Kể từ đó, tôi đánh giá ba mẹ anh không được tốt về mặt tình cảm và đối nhân xử thế. Tôi cũng băn khoăn vì nhà anh quá nghèo, không biết có phù hợp được với cuộc sống ấy không, gia đình và anh em của anh, ai cũng rất chắt chiu, tiết kiệm, tôi không dám dùng đến từ hà tiện.
Tôi lại khác, biết nhìn trên nhìn dưới để sống, biết việc gì cần phải chi tiền, tôi cũng không thể tiết kiệm quá mức như vậy. Từ bé, bố mẹ đã cho tôi cuộc sống không thiếu thốn cả tình cảm lẫn vật chất. Anh em họ hàng, làng xóm láng giềng rất quý mến và nể trọng, họ luôn đặt kỳ vọng vào việc tôi sẽ lấy người chồng không giàu sang thì chí ít cũng gần nhà và có công việc ổn định, gia đình căn bản. Nhà anh như thế này, tôi cảm thấy không tự tin khi họ tới nhà tôi thăm.
Còn gần nhà tôi có anh Nam cùng chơi với nhóm tôi từ thời đại học, rất tốt tính, Nam đã để ý đến tôi từ lâu nhưng vì là bạn nên không dám thổ lộ nhiều, lần nào Nam cũng chỉ nói vừa đùa vừa thật tình cảm của mình với tôi. Nam rất mến tôi, đi đâu cũng tình nguyện đến đón, đưa đi đưa về, có khi anh đi xe ô tô khách cùng tôi lên Hà Nội nói là đi có việc, thực chất là đi cùng tôi sau đó lại quay về.
Tôi cứ vô tư nhận tình cảm ấy, cho rằng bạn mình tốt tính, quý mến. Rồi một ngày tôi chia sẻ về sự lựa chọn trên mạng, Nam vào hỏi và chúng tôi nói chuyện với nhau. Tôi nói cần phải quyết định trong năm nay về việc lấy chồng. Nam trao đổi rất nhiều, hỏi còn cơ hội nào cho mình không, Nam có tình cảm với tôi từ lâu nhưng không dám thể hiện vì sợ mất tình bạn nếu tôi không đồng ý, vì sợ cản trở sự nghiệp của tôi. Nếu yêu, lấy Nam tôi sẽ phải quay về thành phố của mình sống và công tác bởi hoàn cảnh của Nam không thể đi xa làm việc được. Rồi hàng ngày Nam nói chuyện với tôi rất nhiều, cứ đi làm về là lại nói chuyện ngay. Bạn bè chung của chúng tôi đều mong muốn, gán ghép hai đứa với nhau từ lâu.
Nhà chúng tôi gần nhau, công việc của Nam ổn định, cùng quê nên cũng dễ chia sẻ, bố mẹ rất mong tôi lấy chồng gần nhà. Từ những điều ấy, nhìn lại tôi thực sự băn khoăn. Tôi biết anh chị và bạn đọc xa gần khi đọc tâm sự sẽ nói tôi tính toán, này kia, tôi xin được ghi nhận tất thảy ý kiến đó. Yêu là một chuyện và cưới, gắn bó cả đời lại là một chuyện cần suy nghĩ. Tôi là con gái, nghĩ mình nên chọn một người đủ để thấy an tâm, tôi cũng lo con cái sau này sẽ sống như thế nào, do đó việc lựa chọn người phù hợp để làm bố con tôi cũng rất quan trọng. Nhưng bao nhiêu tình nghĩa với người trước tôi thật không biết làm thế nào. Xin bạn đọc hãy cho tôi lời khuyên chân thành nhất. Tôi cảm ơn và ghi nhận tất cả ý kiến của mọi người. Xin chúc quý độc giả luôn hạnh phúc, an nhiên trong cuộc sống.
Hòa