Cộng đồng mạng

Sau tất cả thương tổn, em chọn cho mình cuộc sống độc thân bình yên

Bởi vì sau những nỗi đau mà người gây ra cho em, niềm tin về thứ gọi là tình yêu cũng chẳng còn vẹn nguyên. Em chọn cho mình một cuộc sống độc thân nhưng không hề cô đơn.

Có những thứ dù đã cố giữ chặt mà vẫn tuột khỏi tầm tay ta, hoang hoải trong nỗi đau quá lớn rồi bỗng vỡ òa bao điều mà ngỡ như đã hiểu rõ. Ngờ nghệch, ngốc nghếch khi cứ đắm chìm mãi trong câu chuyện cũ kỹ mà người đi đã quên mất từ bao giờ, bởi thế nước mắt cũng đâu có dễ dàng xóa hết, chỉ thêm khổ tâm mà thôi.

Vốn dĩ niềm đau là một phần tất yếu của cuộc sống... (Ảnh minh họa: Duy Thái)

Có những lúc chẳng biết là nhớ hay không mà cứ đau đáu mãi khôn nguôi, những mảnh cứa sắc lẹm vẫn lạnh lùng găm vào tim vết sẹo sâu hoắm. Lang thang trên con đường cũ, mọi chuyện ngỡ như vừa mới đây thôi nhưng bất chợt lại hóa thành dĩ vãng, xa rất xa.

Rồi bước chân vô định cuốn về những kỉ niệm, tới những nơi mà ta đã từng qua hạnh phúc, chợt nhận ra chỉ là quá khứ đang dần hoen màu trong kí ức. Viết nhiều, như say mê, tìm những câu chuyện kể cho đời nghe mà chính mình lại không biết mở lời thế nào.

Chỉ là một mùa đi qua trong trái tim mới lớn những cảm xúc không tên, những định nghĩa mơ hồ, cứ vấn vương như còn cố giữ lại, rồi cũng đến lúc phải buông bỏ cho nhẹ lòng. Bằng cách nào đó, con người ta quen nhau rồi bỗng chốc trở nên xa lạ, tựa những người dưng qua đường.

Kỷ niệm dù có đẹp đến mấy khi chia tay đều để lại vết thương in hằn, bản thân chìm trong hàng ngàn mớ bòng bong càng cố gỡ càng rối. Nói thế không có nghĩa là em chưa từng cố gắng, một lời xin lỗi không có nghĩa là ai đúng ai sai, bởi phân ly vẫn là đớn đau mà thôi. Sau cuối em chẳng oán hận người dẫu một lời, em không đủ cao thượng chúc phúc nhưng vẫn mong người sẽ đối xử thật tốt với cô ấy. Con gái vốn yếu đuối sau lớp mặt nạ vờ mạnh mẽ mà, nên đừng để nước mắt người mình yêu phải rơi vì sự vô tâm nhé các chàng trai!

Sau tất cả, rồi em cũng sẽ bình tâm để kiếm tìm hạnh phúc mới! (Ảnh minh họa: Duy Thái)

Em bỗng sợ yêu, mọi thứ cứ vỡ vụn thành từng mảnh, đi hướng nào để an nhiên fox cửa. Muôn đời nay làm gì có ai đủ minh mẫn để gỡ rối cho mình? Bởi những trái tim mang nặng thương tổn thường khép mình để trốn chạy vào cô đơn, sợ một lần nữa vụn vỡ cùng nỗi đau.

Thật ra, đến một giai đoạn nào đó trong đời, khi đã kinh qua những thương tổn hằn sâu, con người ta nhìn mọi thứ thật nhẹ nhõm, tựa như chẳng có điều gì đáng để dày vò bản thân nữa. Khi đó chính là lúc con người ta trưởng thành sau những biến cố.

Phải rồi, vốn dĩ trên đời này bất cứ điều gì cũng có thể xảy đến, có thể hôm nay còn mặn nồng bên nhau nhưng chỉ cần một cái xoay lưng đã trở thành người dưng. Dù trong chuyện tình cảm hay chuyện đời thường thì con gái nhất định phải giữ lại cho bản thân một đường lui cuối cùng.

Để rồi, sau tất thảy những chuyện đã qua, em chọn cho mình một cuộc sống độc thân bình yên. Em biết rồi em sẽ lại yêu, lại nở nụ cười hạnh phúc, chỉ là chưa phải bây giờ.

Một sớm mai thức dậy, dù nỗi buồn vẫn còn len lỏi một góc sâu trong tim, nhưng em sẽ gạt bỏ tất cả sang một bên. Và những người đi qua đời, để lại một vài vết cắt âu cũng là chuyện thường tình, em tiếc làm gì một kẻ đã bỏ em mà đi? Cười tươi lên, vì em biết rằng ai cũng xứng đáng được hạnh phúc sau những thương tổn vụn vỡ, phải không?

Tác giả: Thi Thi

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP