Từ nhỏ tôi đã cảm nhận được không khí ngột ngạt trong gia đình mình. Rõ ràng bố mẹ tôi chỉ có mỗi tôi là con nhưng lại suốt ngày gây sự, lấy tôi ra làm đề tài cãi vã. Nhiều khi bố còn đánh mẹ trong sự sợ hãi của tôi. Nhưng cứ tôi bênh vực mẹ, đụng đến bà là bị bà hắt hủi, mắng mỏ. Sự ngược đời đó đã trở thành một sự ám ảnh trong tâm trí tôi tới tận lớn. Lắm khi tôi còn chẳng biết mình có phải là con của bố mẹ hay không?
Mẹ cũng ít khi quan tâm hay đưa tôi về ngoại chơi. Nhớ ngoại, tôi năn nỉ mẹ chở về thăm ngoại thì mẹ nhăn nhó hoặc chỉ hờ hững bảo: "Đó có phải nhà ngoại con đâu mà về". Khi nhỏ tôi không hiểu, chỉ biết sau mấy lần năn nỉ không được, tôi cũng không đòi về ngoại nữa. Cho đến khi bà ngoại mất, tôi mới được về thăm ngoại lần cuối. Rồi tôi thấy mấy cậu dì tụm lại bàn tán gì đó một lúc thật lâu. Sau đó tôi mới được đưa khăn tang cho đội.
Sự ngược đời đó đã trở thành một sự ám ảnh trong tâm trí tôi tới tận lớn. (Ảnh minh họa) |
Tới khi đậu đại học, tôi mới thoát khỏi sự ngột ngạt khó chịu của gia đình. Không hiểu sao khi rời khỏi nhà, dù ở trọ thôi nhưng tôi lại thấy thoải mái, vui vẻ hơn hẳn 20 năm sống cùng bố mẹ. Bạn bè thường hay thắc mắc sao cuối tuần tôi ít về thăm nhà dù nhà chỉ cách trường 40km. Tôi cười cười nói lảng qua chuyện khác. Nhưng thật ra, tôi buồn lắm. Tôi cũng muốn về nhưng lần nào về cũng chỉ thấy chán nản với những trận cãi vã không hồi kết của bố mẹ.
Chủ nhật tuần vừa rồi, tôi về nhà chơi, sẵn thăm bố đang bị bệnh. Vì nhớ mẹ nên tôi sà vào ôm lấy mẹ khi mẹ đang nấu cháo cho bố dưới bếp. Tôi thấy mẹ khựng lại một lúc rồi đẩy tay tôi ra. Nghĩ mẹ không quen với những hành động tình cảm này nên tôi chỉ buồn một lúc chứ không suy nghĩ sâu xa.
Đến nửa đêm, tôi lại giật mình khi nghe tiếng cãi vã của bố mẹ. Trong cuộc cãi vã đó liên tục nhắc đến tên tôi. Không kiềm được tò mò, tôi lén đến nghe. Và rồi bí mật suốt 20 năm qua đã bị phơi bày. Tôi không thể ngờ bố mẹ mình lại có thể giấu bí mật ấy suốt thời gian qua. Hay do tôi quá hời hợt nên không nhận ra.
Tôi phải làm sao để mẹ chấp nhận tôi, thương tôi đây? (Ảnh minh họa) |
Bố tôi mắng mẹ hẹp hòi, đã 20 năm rồi vẫn không thương con riêng của chồng như con ruột. Mẹ mắng bố là đồ dối trá, phản bội. Chỉ cần nhìn mặt tôi là bao nhiêu kí ức đau khổ ngày xưa lại hiện về. Mẹ không chịu đựng nổi. Ba tôi lại bảo do mẹ không đẻ được nên bố mới tìm con ở bên ngoài. Không chỉ thế, mẹ ruột tôi còn là người yêu cũ của bố và hiện vẫn tìm cách qua lại với bố.
Tôi nghe tất cả mà chết đứng. Loạng choạng quay về phòng mà tim tôi tan nát. Thì ra đó là lý do bố mẹ tôi thường xuyên cãi nhau. Thì ra tôi lại là con riêng của bố tôi. Hèn chi mẹ tôi lại ghét tôi như thế. Bí mật giấu kín 20 năm nay khiến tôi sống dở chết dở, chẳng biết phải làm thế nào để đối diện.
Sáng sớm tôi đã rời nhà về lại trường. Tôi đi sớm mà không báo với bố mẹ vì không biết phải nhìn mặt họ thế nào. Trong tâm trí tôi cứ xoay vòng những câu cãi vã đêm đó. Tôi càng nghĩ càng xót xa và thương cho mẹ tôi. 20 năm qua, tôi chỉ có mỗi mình bà là mẹ, dù có thế nào thì mẹ cũng là mẹ tôi. Ngoài ra, tôi chẳng biết ai nữa cả. Tôi phải làm sao để mẹ chấp nhận tôi, thương tôi đây?
Tác giả: Giấu tên
Nguồn tin: helino.ttvn.vn