Gần 30 năm trước, cô thôn nữ Lài kết hôn với thanh niên tên Minh ở xã Lâm Thao, huyện Lương Tài, tỉnh Bắc Ninh. Vợ chồng chênh lệch gần một giáp, và cuộc sống lúc đầu được mọi người nhìn nhận là hạnh phúc.
Lài sinh cho chồng lần lượt hai người con (con lớn năm nay 26, nhỏ 24 tuổi). Tuy nhiên, sau thời gian chung sống không lâu, Lài thất vọng khi anh Minh thường xuyên bài bạc, và thượng cẳng chân tay với vợ. Vì các con, chị chịu đựng làm lụng, chăm sóc và cố gắng vun vén cho gia đình dù không còn hạnh phúc.
Hơn 10 năm làm dâu, sống chung, năm 2003, bố mẹ chồng cho hai vợ chồng mảnh đất hơn 420 m2 để dựng nhà ở riêng. Căn nhà cấp 4 cũ kĩ được đập đi, xây lại thành nhà mái bằng. Hai vợ chồng nai lưng làm lụng để trả tiền vay của người thân.
Để có tiền, chị và anh dắt díu nhau ra Hà Nội làm thuê. Hàng ngày, chồng làm cửu vạn ở bãi vật liệu xây dựng, còn chị sáng bán rau, chiều tối về mở quán nước trà đá vỉa hè. Đồng tiền kiếm được, chị chắt chiu gửi về nuôi con, trả khoản vay nợ, xây nhà.
Thời gian ở Hà Nội, chị phát hiện chồng vẫn cờ bạc, không tu chí làm ăn. Tiền kiếm từ công việc bốc vác thuê, anh nướng vào trò đỏ đen. Khuyên can chồng không được, chị còn bị anh đánh đập khiến mâu thuẫn ngày càng trầm trọng, kéo dài.
Chị đưa đơn ly hôn và trình bày mâu thuẫn với TAND huyện Lương Tài. Chị cho rằng, nguyên nhân sâu xa của việc đổ vỡ là do chồng thường xuyên đánh bạc. Trong khi đó, anh Minh tố vợ hỗn láo với chồng, không đúng mực làm dâu, lơ là chăm lo công việc gia đình. Anh còn nói chị quan hệ lăng nhăng với người đàn ông khác nhưng không có chứng cứ.
“Nghe anh ấy nói, nhà chồng bảo nhau không có lửa làm sao có khói khiến tôi tủi nhục bội phần nên quyết giải thoát bản thân”, chị Lài tâm sự. Tuy nhiên, khi chị đưa đơn, anh nhiều lần năn nỉ, xin lỗi và hứa tu chí làm ăn. Là một phụ nữ, một người mẹ, thương con chị bỏ qua và không gửi đơn ly hôn nữa.
Song, lời anh nói với chị chỉ được một thời gian ngắn, đâu lại vào đó, chị liên tục bị chồng đánh. Chị kiên quyết ly hôn và đến năm 2008, TAND huyện Lương Tài mởi mở phiên xử, đồng thuận để hai người “đường ai nấy đi”.
Tuy nhiên, chị không đồng tình với bản án về phần chia tài sản. Tòa quyết định, anh Minh được sở hữu toàn bộ tài sản chung, còn chị được nhận 25 triệu đồng. Chị kháng cáo, để đòi lại quyền lợi khi ra khỏi nhà anh.
Chị nêu quan điểm, mảnh đất rộng hơn 420 m2 mà bố mẹ chồng cho là tài sản chung của vợ chồng trước khi ly hôn, nhưng tòa không giải quyết. “Lúc đó, vì muốn giải thoát càng sớm càng tốt nên tôi vội vã chấp thuận quyết định của tòa và không nghĩ đến mảnh đất bố mẹ chồng cho”, chị nói.
Trong các phiên xử tranh chấp ly hôn, chị bị tòa bác đơn vì cho rằng không có bằng chứng về việc bố mẹ chồng cho đất. Thời điểm đó, bố mẹ chồng chị cũng khẳng định mới chỉ hứa sẽ cho và mọi việc dừng lại ở lời nói. “Bố mẹ chồng của tôi cho rằng, giờ tôi ly hôn nên họ đòi lại mảnh đất đó”, thiếu phụ chia sẻ.
Chị không từ bỏ quyết tâm đòi quyền lợi nên gửi đơn tới nhiều cấp, cả ở Trung ương. Chị cho hay, nếu bố mẹ chồng chưa cho đất thì căn nhà mái bằng sẽ không thể xây dựng được. Đến nay đã qua 4 phiên tòa, kéo dài hơn 9 năm, song quyền lợi của chị chưa đòi được.
“Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ và sẽ đi đến cùng vụ việc”, chị nói.
* Tên nhân vật đã thay đổi.
Tác giả: Mai Chi
Nguồn tin: Báo VnExpress