Ảnh minh họa
Anh có biết, em là người đến sau nên khổ đau luôn chất chứa trong lòng. Cứ cho là em ngốc nghếch, là em tự mình chấp nhận yêu đơn phương một người. Mà người ấy lại ở một vị trí quá xa, xa đến độ dẫu có vươn tay hết cỡ cũng chẳng thể nào chạm tới.
Có lẽ em đã sai rồi, sai khi yêu anh nhiều đến thế…
Vẩn vơ trong một mối quan hệ không tên, lòng em luôn trống rỗng. Cũng bởi em là người đến sau, nên chẳng thể có quyền đứng trước mặt anh để hét lên rằng em yêu anh nhiều lắm.
Từ khi em biết trái tim mình lỡ nhịp vì anh, em đã từng mộng mơ về một ngày đôi ta cùng nắm tay chung lối. Nhưng cuộc đời vốn chẳng màu hồng như những gì chúng ta tưởng tượng. Bên cạnh anh còn có cô ấy, cô ấy là cả bầu trời, còn em chỉ là hạt cát bé nhỏ đến độ chẳng đáng quan tâm.
Vì em là người đến sau, nên em chấp nhận yêu đơn phương, ôm giữ thật chặt thứ tình cảm day dứt sâu đậm đó. Đã có lúc em dặn lòng phải quên đi, phải buông bỏ mối tình đơn phương không đáng có. Nhưng mỗi lần nhớ đến nụ cười của anh, trái tim em lại loạn nhịp. Biết làm sao bởi lý trí chẳng thể thắng nổi con tim.
Cảm giác yêu đơn phương một ai đó thật tệ, tệ hơn nữa là bên cạnh người ta đã có ai khác rồi. Dẫu biết là vô vọng nhưng chẳng hiểu sao em vẫn mãi đứng ở vị trí đó. Không tiến lại gần, cũng chẳng lùi xa anh. Cứ muốn mãi nhìn anh như thế, mãi yêu anh như thế dẫu yêu thương đó chỉ trong âm thầm.
Chờ đợi mãi một người trong vô vọng, thứ em nhận lại được gì? Có lẽ là những vết xước, là sự tổn thương, là nỗi buồn vô tận trong sâu thẳm con tim em. Em biết chứ, biết nhưng vẫn can tâm hứng chịu đấy thôi.
Em không biết đến bao giờ mới có thể quên được anh, nhưng em không phải kẻ thích chia rẽ tình yêu của người khác. Yêu anh, em biết thêm một chút mùi vị của tình đơn phương.
Em chấp nhận buông tay rồi, anh hạnh phúc nhé! Từ nay, dẫu gian khó em cũng sẽ tự mình đi hết quãng đường này. Em không đủ dũng khí để tỏ lòng mình khi đối diện với anh, nhưng em đủ mạnh mẽ để bước tiếp một mình. Trải qua một mối tình đơn phương, em thấy mình trưởng thành. Tuổi trẻ của ai cũng vậy, một chút đơn phương mới có thể hiểu được mùi vị của thanh xuân, phải không anh?
Thu Hiền