Tâm sự

Xa tôi chưa được một tháng, anh ở nhà cưới người khác

Tôi 23 tuổi, đang làm việc cho một công ty tư nhân ở TP HCM. Anh 27 tuổi, đang dạy học ở quê. Trưa hôm qua, cảm giác như tim tôi ngừng đập. Tôi và anh quen nhau cũng gần được hai năm rồi, là tình yêu qua mạng. Khi đó tôi học ở Sài Gòn còn anh học ở Hà Nội, cả hai chúng tôi cùng quê Bình Định, học xong hai đứa trở về quê. Anh đi học theo đề án Chính phủ nên về là có việc. Còn tôi, mặc cho sự phản đối của người thân, bạn bè, nhất định về quê xin việc. Từ khi trở về tôi nộp đơn xin việc đủ nơi, vậy mà vẫn không được.

Tôi không hận anh, bởi tình yêu dành cho anh quá nhiều đã lấn át hết mọi hận thù rồi. Tôi chỉ thấy mình đã bị lừa quá lâu để nhận ra tất cả.

Tôi học cao đẳng, mới ra trường, còn người ta thì đòi hỏi bằng đại học và kinh nghiệm. Tôi thất nghiệp, thời gian này thật sự mất phương hướng. Mọi người biết đấy, ở quê họ dị nghị ghê lắm, ba mẹ buồn phiền vì tôi rất nhiều. Tôi bị stress dai dẳng. Hơn nửa năm ở quê, tôi sút gần 10kg vì cứ mải suy nghĩ chuyện công việc, gia đình rồi tình yêu. Với lại tôi đã chọn sai ngành, học kế toán mà không yêu thích và đam mê gì hết. Không còn lựa chọn nào khác, chẳng lẽ cứ ngồi ở nhà đi ra đi vào, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định trở lại Sài Gòn. Mặc dù không muốn xa gia đình, xa anh nhưng vẫn phải chấp nhận phương án ra đi.

Anh bảo: “Em đi đi, anh chờ em, hai năm nữa mình sẽ cưới nhau”. Đến giờ phút này tôi vẫn còn nhớ như in những lời anh nói, những câu anh dặn dò trước khi tôi đi. “Anh thật không muốn em đi, chỉ vì sợ người ta coi thường em nên mới để em đi”. “Em đi cố gắng học và làm việc, để dành tiền về xin việc nữa nha em”. Tôi đã ôm anh khóc rất nhiều. Ngày tôi đi anh không tiễn, bảo không muốn thấy tôi khóc. Anh gọi tôi suốt dọc đường đi. Vì tôi lần đầu đi xe khách nên say xe khỏi nói, ói suốt từ ngoài đó vào bến xe trong này. Tới nơi, tôi thở không ra hơi, chỉ nhắn tin bảo anh “Em tới rồi, em sắp chết vì ói”. Tôi cảm động trước câu nói của anh “Ngày mai em về trở lại đi em, chứ anh thấy em khổ sở quá, anh làm có bao nhiêu thì mình xài bấy nhiêu”. Nghe anh nói có mệt cũng thấy hết mệt, tự bản thân nghĩ phải cố gắng thật nhiều rồi đợi ngày trở về.

Tôi phát hiện mình yêu nghề giáo, quyết định vào đây vừa đi làm lấy kinh nghiệm vừa đi học. Ngày trở về, tôi không xin được nghề giáo thì cũng có kinh nghiệm làm kế toán rồi, tôi nghĩ vậy nên an tâm về tương lai của mình. Một tương lai anh là thầy giáo, tôi là cô giáo, kế hoạch này của tôi được anh ủng hộ nên tôi càng quyết tâm. Tôi thương anh vì nghĩ anh là một người đàn ông chịu khó, chịu khổ, đi lên bằng chính đôi chân của mình. Còn nhớ những ngày Bình Định mưa như trút nước, anh chở tôi đi khắp nơi xin việc. Tôi bán hàng online, anh rong ruổi chở tôi đi giao đồ, nhớ có lần hai đứa đi lạc đường giữa trời mưa to khủng khiếp, thế mà anh không cằn nhằn gì tôi cả. Mùa mưa Bình Định gắn chặt những kỷ niệm giữa tôi và anh. Anh nói từng quen nhiều người nhưng người ta toàn lừa gạt anh, lấy anh làm bàn đạp, làm bình phong cho bản thân. Anh bảo không biết sau này tôi có thế không. Mọi người con gái anh quen đều đi lấy chồng sau khi chia tay anh. Là họ bỏ anh chứ không phải anh bỏ họ, là anh sợ mất họ chứ họ không sợ mất anh. Tôi vì thế mà càng thương anh, lo lắng cho anh mọi điều.

Anh đau không chịu uống thuốc, tôi phải mua thuốc đem lên tận nhà. Anh hay ốm đau, tôi lo cho sức khỏe của anh vì thời gian học ở Hà Nội anh đã chịu nhiều khổ cực rồi. Anh dạy thể dục, người ta cử anh đi học thêm để về dạy nghĩa vụ quân sự nên phải chịu khổ làm bộ đội ở trên núi. Vào Sài Gòn, anh vẫn đều đều gọi điện, hỏi han tôi mỗi ngày. Tôi nhớ anh, nhớ nhiều khi như điên dại mà chẳng biết làm gì, mỗi đêm lại bật những khúc ghi âm ra mà nghe giọng anh.

Ở đây tôi có nhiều người thân. Cậu tôi kêu vào, dù khó cũng sẽ xin việc nhà nước cho tôi làm ổn định. Cậu ra điều kiện là tôi phải xác định sống ở đây, không có ý nghĩ về nữa. Tôi khước từ bởi lẽ lo sợ một khi đã vào nhà nước sẽ không có cơ hội được về với anh nữa. Mặt khác, tôi thích làm việc trong một môi trường năng động hơn là làm nhà nước. Tôi đã tự mình xin làm ở một công ty tư nhân. Vì câu chuyện tình yêu của tôi rất dài nên không tiện kể ra, chỉ có thể tóm gọn là từ ghét, hận thù chuyển qua yêu khi nào không hay. Cũng bởi trải qua nhiều khó khăn, sóng gió nên tôi ngỡ hai đứa sẽ có cái kết đẹp. Vậy mà…

Ngày thứ 23 tôi ở Sài Gòn anh bỗng thay đổi, liên lạc thưa dần. Linh cảm cho tôi biết có chuyện không hay xảy ra, tôi gọi anh tắt máy. Anh chỉ nhắn tin: “Anh không còn nữa. Cảm ơn em vì tất cả. Em hãy sống cuộc sống của riêng mình”. Tôi không vui nhưng vẫn nghĩ anh đùa. Rồi vài ngày trôi qua anh vẫn không liên lạc. Tôi lo lắng thật sự và bắt đầu chủ động gọi nhưng anh lại tắt máy. Chuyện gì đến cũng đến, anh nhắn tin: “Anh sắp có vợ, em đừng liên lạc nữa”. Thế mà tôi vẫn không tin, đinh ninh anh đang thử lòng mình.

Trưa hôm qua, tôi vô tình vào Facebook của anh (từ khi không liên lạc anh khóa luôn Facebook). Tôi như chết lặng trước màn hình laptop, lễ đính hôn của anh, bức ảnh anh cài làm ảnh đại diện, trái tim tôi như vỡ vụn. Sao nhanh quá vậy, chưa đầy một tháng tôi đi thôi mà. Ngày sinh nhật tôi, anh không hỏi han một câu, hóa ra anh đi hỏi vợ. Mắt bị loạn, đeo kính vào mà tôi còn không tin là thật. Trời ơi, làm sao mà tôi tin được. Làm sao có thể chứ? Những lời anh nói, tất cả là giả sao? Hóa ra tôi bị dắt mũi bấy lâu nay mà không hề mảy may hay biết? Anh có kế hoạch cả rồi, bảo tôi đi Sài Gòn là có lý do. Tôi chạy vào toilet công ty gọi anh, anh tắt máy liên tục. Anh nhắn tin: “Xin lỗi ai đó. Tôi có vợ rồi, xin đừng làm phiền”. Tôi sốc, không cầm nổi máy nữa. Anh lại nhắn tin: “Em cố gắng sống hạnh phúc đi nhé. Cuộc đời có nhiều thứ không giải thích được. Chúc em luôn may mắn và hạnh phúc, rồi sẽ quên anh thôi. Anh giờ đã có vợ rồi, hãy quên anh đi”. Bỗng, tôi nhận ra đối với vài người tình cảm là thứ rẻ rúng quá. Tôi biết làm gì đây? Khóc cũng khóc rồi, vật vã cũng vật vã rồi. Hàng tá câu hỏi vì sao, tại sao lại hiện ra.

Giờ tôi chỉ có thể cố gắng sống thật tốt để người thân, bạn bè không phiền lòng vì mình. Mối tình đầu của tôi gần hai năm đã kết thúc sau một tháng tôi đi, nó quá nhanh để tôi thích nghi. Trên thế gian này, khó giải mã nhất chính là lòng dạ con người. Chắc có lẽ, tôi phải cho tim mình vào ngăn đá để đóng băng, để không một ai làm thương tổn nữa. Tôi tin cuộc đời này vẫn còn tồn tại điều kỳ diệu. Người không trân trọng, khi muốn trở lại cũng quá muộn rồi. Chuyện thì có cái kết rồi, tôi cần đi con đường của mình, con đường không có anh. Hận anh, tôi không hận, bởi tình yêu quá nhiều đã lấn át hết mọi hận thù rồi, tôi chỉ thấy mình đã bị lừa quá lâu để nhận ra tất cả. Chân thành cảm ơn mọi người đã nghe tâm sự của tôi.

Phượng

  Từ khóa: Phản bội , Cười , tình yêu

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP