Đã bao lâu rồi tôi và chồng không nắm tay nhau? Đó là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi nhìn bức ảnh này.
Ảnh: Hoàng Lam |
Ảnh: Hoàng Lam |
Đôi khi, giữa tất bật đời thường, chúng ta vẫn hay thường gặp những khoảnh khắc lay động trái tim mình như vậy. Một cái nắm tay của chồng dành cho vợ giữa tấp nập phố phường, một cái nắm tay của cụ ông dành cho cụ bà vào buổi sáng tinh mơ cùng đi bộ bên bờ hồ gió lộng. Không đao to búa lớn, không ồn ã màu mè, chỉ đơn giản là xòe tay ra để nắm lấy một bàn tay, hành động rất đỗi bình thường mà cảm xúc không hề nhỏ bé.
Tôi và chồng tôi ngày xưa cũng bắt đầu bằng một cái nắm tay, như thể hầu hết các đôi tình nhân trên thế giới này. Tay nắm lấy tay, tay đan vào tay, ấm áp, dịu dàng, không nói lời nào mà như thể đã nói hàng vạn điều muốn nói. Rồi cũng bàn tay ấy dắt tay tôi lên xe hoa, bàn tay ấy trao cho tôi vòng nhẫn cưới. Bàn tay nắm chặt sẻ chia khi tôi vừa trải qua chuyến vượt cạn đầu tiên trong đời. Và bàn tay ấy vẫn lặng lẽ lần tìm bàn tay tôi mỗi khi tôi dỗi hờn không cười nói.
Hình như lâu lắm rồi chúng tôi không nắm tay nhau. Hẳn là chồng tôi đã không biết rằng những ngón tay tôi đã thôi thon thả mượt mà. Và biết đâu đấy, bàn tay của chồng tôi cũng đã trở nên chai sần và thô ráp. Mỗi lần ra đường, thay vì nắm tay nhau thì chúng tôi dắt tay con. Mỗi tối ở nhà, tuy nằm cạnh nhau nhưng tay ai cũng mải miết lướt trên màn hình điện thoại. Hững hờ mà không biết, buông lơi mà không hay, không phải vì bận rộn, không phải vì mệt mỏi, không phải hết yêu thương mà chỉ là đơn giản đã mất đi thói quen thể hiện tình cảm bằng những cái nắm tay.
Thỉnh thoảng bắt gặp những hình ảnh tình tứ dịu dàng của một ai đó trao nhau, lòng tôi trào dâng một niềm ngưỡng mộ. Và rồi tôi tự hỏi, những hành động đơn giản ấy sao lại khuấy động lòng tôi đến vậy. Nó khiến tim tôi nôn nao, nghĩ ngợi và rồi mỉm cười một mình. Hạnh phúc là thứ cảm xúc ngọt ngào dễ lây lan như vậy.
Tôi đã bỏ dở những dòng viết này, chỉ để lại ngồi cạnh chồng tôi rồi nói với anh ấy: “Em bị đau tay”. Chồng tôi buông điện thoại xuống, nắm lấy tay tôi xoa xoa rồi hỏi “Làm sao mà lại đau tay?” Và tôi nhận ra bàn tay của anh vẫn ấm áp như ngày nào, vẫn đầy quan tâm và lo lắng, chỉ là chúng tôi đã lơ là yêu thương bởi một vài mối bận tâm không cần thiết khác. Và tôi muốn tin rằng, chính là bàn tay của anh chứ không phải ai khác sẽ nắm tay tôi đi hết những tháng năm dài rộng của cuộc đời, dù gió mưa gầm gào, dù nắng nôi rát bỏng.
Những lúc buồn bã hay mệt mỏi, những lúc cô đơn hay đau đớn, điều tôi cần đầu tiên là có một bàn tay nắm lấy tay tôi. Bởi với tôi, nó hiệu nghiệm hơn mọi loại thuốc giảm đau hay thực phẩm chức năng nào đó.
Có nhiều người thường ngần ngại khi nắm lấy tay một ai đó, bởi cho rằng nó không cần thiết, bởi nghĩ rằng nó chẳng quan trọng. Khi nắm tay một người, cái bạn cho đi không chỉ là một cái nắm tay, và thứ bạn nhận lại còn ý nghĩa gấp nhiều lần hơn thế.
Tác giả: Lê Giang
Nguồn tin: Báo Dân trí