"Con cần có mẹ nhưng con cũng cần có ba". Tôi viết điều này vì cần có mẹ và cả ba nữa. Tôi thấy nhiều người có ý định làm mẹ đơn thân và họ thường hỏi ý kiến của những người có cùng hoàn cảnh mà quên đi những đứa con như tôi. Việc ly hôn trở nên quá dễ dàng và tôi muốn những người cha, người mẹ hãy nghĩ đến những đứa con trước khi quyết định điều đó. Làm sao có thể nói tôi hạnh phúc khi chỉ có mẹ? Mẹ cũng không thể hạnh phúc trọn vẹn khi không có người chồng bên cạnh. Tôi tin làm mẹ đơn thân không hề dễ dàng. Một gia đình hạnh phúc trọn vẹn khi trong ngôi nhà ấy có đầy đủ cha, mẹ và các con. Nếu người cha là cánh tay phải của đứa trẻ thì người mẹ sẽ là cánh tay trái, vậy có ai hạnh phúc khi thiếu đi một cánh tay? Sẽ không có bất kỳ đứa trẻ nào muốn sống mà thiếu đi một trong hai người nó thương yêu nhất. Vậy đừng bắt chúng phải lựa chọn như: “Con muốn sống với mẹ hay với ba”?
Ba mẹ chia tay khi tôi còn chưa có cái quyền lựa chọn là mình sống với ai nữa. Mẹ tôi đã tuyên bố trước tòa: “Dù đi ăn xin, tôi cũng sẽ nuôi con” để chấm dứt cuộc hôn nhân của mình. Mẹ dành phần nuôi tôi bởi mẹ hiểu nỗi đau mà một đứa trẻ không có mẹ bên cạnh sẽ như thế nào (Bà ngoại mất khi mẹ mới biết lật). Tôi thì hiểu được một đứa trẻ không có cha sẽ ra sao. Chính vì điều đó tôi luôn ước mong con mình có được một gia đình trọn vẹn, có cả ba lẫn mẹ.
Tuổi thơ tôi là những đêm dầm mưa đợi mẹ đi chợ về, là những đêm bị nhát ma mà không biết đi đâu, chỉ biết khóc trước sự vô tâm với những trò nghịch ngợm của lũ trẻ trong xóm, bị ăn hiếp chỉ vì tôi không có cha và cả những đòn roi của mẹ. Lúc đó mẹ đánh tôi như đánh vào nghiệp chướng đã tạo ra tôi, mẹ đánh vì đau khổ cho cái cuộc sống quá cay nghiệt này, mẹ đánh như trút hết mọi uất ức kìm nén bao lâu lên cơ thể nhỏ bé của tôi. Lúc đó tôi rất ghét mẹ, nhưng giờ thì đủ lớn để hiểu nỗi đau mà mẹ phải gánh chịu suốt thời gian đó. Tôi thương mẹ vô cùng.
Làm mẹ đơn thân? Được gì khi đánh đổi cả tuổi thanh xuân gánh gồng vất vả mà bữa đói bữa no, có những ngày mẹ phải nhịn đói gánh lúa đi buôn vẫn không đủ tiền lo thuốc thang cho tôi. Những lúc tôi đau, mẹ phải cõng tôi trên vai cả ngày đêm mà không biết đói, chỉ một mình mẹ thức trắng đêm này đến đêm khác mà không biết nói cùng ai. Cả những khi mẹ đau, mẹ cứ nghĩ dại lỡ có chuyện gì thì ai nuôi tôi. Nhìn thấy mẹ đau khổ làm sao những đứa con như tôi hạnh phúc được, có những lúc thấy mình thật có lỗi với mẹ; giá như mình chưa bao giờ được sinh ra thì cuộc đời của mẹ đã khác rồi. Và cả trách nhiệm nữa, tôi cảm thấy lo sợ, sợ một ngày chẳng may phải lìa xa mẹ ai sẽ là người chăm sóc khi mẹ về già? Nếu điều đó xảy ra chẳng phải mẹ sẽ đau khổ lắm sao? Tôi không muốn mẹ phải đau khổ vì mình nữa và chỉ biết cầu nguyện để được sống lâu hơn mẹ dù chỉ một ngày.
Tôi biết thời đại ngày nay việc làm mẹ đơn thân không còn quá khổ như trước, nhưng bất kỳ đứa trẻ nào cũng cần có đủ cha và mẹ. Tôi vẫn chạnh lòng buồn mỗi khi nhìn những người cha chu đáo đút con ăn từng muỗng cháo, phe phẩy cái quạt mỗi khi con nóng và chạy đôn chạy đáo mỗi khi con đau. Tôi vẫn ước giá như mình có được người cha như vậy, một người để tôi có thể thương yêu và nương tựa mỗi lúc yếu lòng. "Tiền nhiều cũng không phải là điều con cần, mà con cần một gia đình, một gia đình hạnh phúc đúng nghĩa. Một tổ ấm để yêu thương".
Tác giả: Hằng
Nguồn tin: Báo VnExpress