Cuộc sống

Khoảnh khắc được anh cầu hôn em đã vỡ òa vì hạnh phúc, vậy mà giờ em phải tự dứt áo ra đi

Em đã quên đi mình từng làm công việc nhơ nhớp cho đến khi đi khám sức khoẻ và gặp người quen ở bệnh viện.

Em đang rất đau khổ. Hàng ngày, mỗi khi mở điện thoại và đọc những dòng tin nhắn mà người yêu gửi đến em lại tự dằn vặt mình. Em đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi, nhưng sao cuộc đời lại trớ trêu với em đến thế.

Bọn em đều là những người từ nông thôn lên thành phố lập nghiệp. Ngày ấy cả 2 đứa em làm công nhân, đồng lương dù thấp nhưng bù lại lúc nào cũng vui vẻ.

Bố anh bị bệnh nan y, mẹ mất khả năng lao động. Anh là người trụ cột chính trong gia đình. Vừa lo cho bố mẹ, lại nuôi em gái đang ăn học đối với anh là quá vất vả. Những ngày gần Tết, được thưởng thêm tiền anh cũng không dám mua cho mình bộ quần áo mới. Bọn em đã dự tính vài năm nữa khi đủ vốn sẽ về quê để lập nghiệp và sống cùng gia đình. Vậy mà...

Đợt ấy bệnh tình của bố người yêu em trở nặng. Anh vừa phải đi làm, vừa phải về quê phụ mẹ chăm bố. Thời gian ấy anh tiều tuỵ và mệt mỏi vô cùng. Hôm đó khi anh tan làm, đang trên đường về quê thì không may gặp tai nạn. Lúc em biết tin cũng là lúc người yêu em đang nằm trong phòng cấp cứu.

Người yêu nằm bất động trên giường không tỉnh, gia đình anh lại không còn tiền trang trải. Ảnh minh họa

Em phải nuốt nước mắt làm chỗ dựa cho mẹ người yêu. Bố mẹ anh đã khóc ngất khi biết người yêu em rơi vào trạng thái hôn mê và không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Nhà anh chẳng còn tiền, em đành dốc hết số tiền tiết kiệm của cả 2 để lo tiền thuốc men, viện phí.

Anh nằm viện suốt mấy tháng trời nhưng không thuyên giảm bệnh tình, tiền để dành cũng cạn kiệt hết. Em đã vay mượn khắp nơi, thậm chí vay nợ lãi để trả tiền viện cho người yêu và hy vọng anh sớm bình phục.

Người yêu nằm bất động trên giường không tỉnh, gia đình anh lại không còn tiền trang trải. Lúc cùng quẫn, em đã tặc lưỡi đi theo con đường sa ngã. Em đã sa chân làm gái bán hoa.

Em còn nhớ lần đầu tiên phản bội người yêu, cả tối hôm đó em đã không thể ngủ được. Cầm những đồng tiền dơ bẩn trên tay, em ước gì mình không rơi vào hoàn cảnh ấy. Nhưng ngoài con đường đó, em không còn sự lựa chọn nào khác. Đối với em, anh là gia đình, là tất cả. Em sinh ra đã không cha mẹ, vì thế em không thể để mất anh.

Có lẽ ông trời cảm động nên đã cho anh tỉnh lại. Thời gian đó, em hạnh phúc vô cùng. Khi anh trở về nhà, em cũng đổi sim điện thoại và không còn làm công việc kia nữa. Người yêu em khoẻ lại liền xin được đám cưới với em. Đối với em, khoảnh khắc được anh cầu hôn là khoảnh khắc vỡ oà của những hy sinh em đã trải qua.

Em chết điếng khi nghe những lời mà người đàn ông đó nói. Ảnh minh họa

Em đã quên đi mình từng làm công việc nhơ nhớp cho đến khi đi khám sức khoẻ và gặp người quen ở bệnh viện. Anh ta là khách cũ của em. Nhìn thấy em, anh ta buồn rười rượi và nói mình bị nhiễm HIV. Anh ta khuyên em nên đi theo dõi vì trước kia đã không dùng biện pháp với em.

Em chết điếng khi nghe những lời mà người đàn ông đó nói. Đau đớn hơn là kết quả xét nghiệm của em kết luận em bị nghi nhiễm HIV. Tin sét đánh đó khiến em suy sụp, em trở về phòng trọ, thu dọn mọi thứ và bỏ đi để người yêu không thể tìm được mình.

Những ngày này khi 1 mình trong căn phòng trọ tối tăm, em cô đơn và mệt mỏi vô cùng. Mỗi lần đọc được tin nhắn đau khổ của người yêu, em lại phải dằn lòng để không mềm yếu. Có lẽ bây giờ người yêu em cũng đang đau đớn lắm. Nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác. Em thà để anh nghĩ em là người phụ nữ phản bội còn hơn là để anh biết chuyện em đã làm vì anh. Em đã làm việc gì sai trái, sao số phận em lại trớ trêu thế này?

Tác giả: Trúc Linh

Nguồn tin: emdep.vn

  Từ khóa: Cầu hôn , tình yêu

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP