LTS: Ngày càng có nhiều những đứa trẻ đường phố bị người ta dùng mọi cách để xâm hại, lạm dụng tình dục từ khi mới 12 -14 tuổi đầu.
Dần dà, những kẻ bệnh hoạn biến các cháu thành những kẻ bán dâm chuyên nghiệp khi tuổi còn con nít. Rồi sau đó sẽ là heroin, ma túy đá, cuộc sống giang hồ “nuốt chửng” các cháu.
Trong phóng sự điều tra này, PV đã vào các “vai diễn” khác nhau để đưa ra ánh sáng những “đường dây” xâm hại tình dục trẻ em đường phố là nam giới.
Chúng tôi cũng ghi lại những câu chuyện trần trụi của các em nhỏ là nạn nhân.
Dưới tán lộc vừng chín gốc bên Bờ Hồ, chúng tôi vào vai pê đê, thấy trẻ em đường phố ngã giá và… đi khách. |
“Làm pê đê cũng phải học đấy chú ơi”
Một đêm tháng 4 năm 2015, ở góc cây lộc vừng chín gốc bao năm rạp tán xuống tận sát mép nước Hồ Gươm, gần khu Đền Ngọc Sơn và Tháp Bút, có 3 đứa trẻ ngồi câm lặng nhìn phố phường.
Chúng không nói với nhau câu nào, cũng chẳng nói với ai câu nào.
Có cậu tóc nhuộm xanh đỏ, có cậu tóc cắt nhẵn hai bên thái dương, để một cụm dựng ngược kéo dài từ trán xuống gáy, trông như cái bờm ngựa.
Có cậu đeo khuyên tai như con gái, lại có cậu đeo móc xích sáng choang ở… môi dưới.
Chúng thỉnh thoảng văng tục với nhau, hoặc xoa đùi nhau đầy khiêu khích với các ống quần bò xé rách te tua. Chúng không khác mấy so với đám trẻ nhầng nhầng tung tăng đi dạo ven hồ.
Tôi để ý, đám “con nhà lành” bên cạnh còn ra vẻ “tay chơi” để rồi văng tục, hút thuốc phả vào mặt người khác một cách khó ưa hơn mấy đứa trẻ ngồi quanh cây lộc vừng chín gốc này.
Tuy nhiên, đợi trời khuya vắng hơn, lúc bắt chuyện thì… một trời chua xót mới hiện ra.
Bạn tôi vào vai pê đê (người có nhu cầu tình dục đồng giới với nam), lập tức bị H. – bà chủ quán nước chè bên hồ Hoàn Kiếm bóc mẽ: “Chả có thằng pê đê nào lại ngồi quán mà dạng chân ra như thế cả.
Chúng nó đều khép đùi rất ý tứ. Cúc áo nó, khi cài, cũng phải cài từ trên xuống, chứ không cài từ dưới lên như chú ấy. Bởi vì tự trong đáy lòng, chúng tin chúng là… đàn bà”.
Đám trẻ cũng ngán ngẩm mỉm cười coi khinh.
Tôi để ý điện thoại của một cậu bé tóc vàng, mặc áo hoa, nó nhắn tin: “Thằng này không phải pê đê” cho bạn nó.
Bạn nó lúc đó đang bám lấy tôi ở ghế bên cạnh, với hy vọng sẽ có một cuộc “mây mưa” ra tiền với gã đang làm quen với mình.
Với gương mặt đẹp như… một nam thiên thần, không thể nói là không thơ ngây, một cậu bé ngã giá: “Ba trăm nghìn, qua đêm, tiền phòng chú trả, cháu chiều đủ món”.
“Đầy đủ là sao?”, anh bạn tôi hỏi. Lập tức, cậu bé khinh khỉnh bỏ đi, còn thằng bé ngồi cạnh tôi lầu bầu: “Là bắt làm gì (quan hệ tình dục – pv) thì làm, muốn làm pê đê cũng phải học đấy chú ạ!”.
Thế rồi chúng nó bàn về pê đê. Rằng, xưa nay làm gì có lắm pê đê thế. Bây giờ họ học nhau, lây bệnh của nhau, thích cảm giác lạ, thích ta đây sành điệu, cho chết đi.
Các thuật ngữ tục tĩu nhất, hình ảnh nhất và không đáng viết lên mặt báo nhất được chúng và lũ gạ mua dâm bên cạnh cứ rủ rỉ tung ra.
Cậu bé bắt đầu tin tôi là pê đê và tiếp tục tâm sự, trong sự cảnh giác vẫn khá cao độ.
Qua tìm hiểu của chúng tôi, trẻ em đường phố khá đông. Các em bán hoa, bán báo, đánh giày, bán kẹo cao su, bán đồ chơi ở vỉa hè, làm thuê cho các quán cơm phở, các hiệu internet sáng đèn thâu đêm.
Có em lang thang “vặt” gương ô tô, xe máy, bóc các “phù hiệu” vẽ biểu tượng các hãng xe hơi gắn trên “ngôi nhà bốn bánh” của đại gia.
Lại có đứa chỉ đợi đến hè đi trèo me, trèo sấu trên các tuyến phố xanh um để bán kiếm tiền.
Không nói quá lên chút nào, câu hỏi đầu tiên và xuyên suốt quá trình điều tra của chúng tôi là: Sao trẻ em đường phố bị xâm hại, lạm dụng tình dục đều kháu giai thế nhỉ?
Phải nói là đứa trẻ nào chúng tôi tiếp cận, cũng gọi tôi bằng chú, cũng đang độ tuổi thơ ngây chẳng khác nào các thiên thần bé (dù chúng rất láu cá và rất bầm giập rồi).
Hầu hết các cháu có gương mặt thoáng nhìn rất dễ thương, khi ảnh đăng facebook, lên Gau… (một dạng “chợ tình ảo” của pê đê), thì chúng vẫn khá là đáng yêu.
Những bức ảnh chúng tôi chụp lén “hoạt động” của các cháu, có thể khiến ai xem cũng phải giật mình “trẻ đường phố, lang thang vườn hoa công viên mà chúng đẹp thế này ư?”.
Thứ hai, có một quy luật là cháu nào dễ thương, mặt đẹp, dáng chuẩn thì mới bị những pê đê cả Tây, cả Việt Nam xông vào xâm hại, lạm dụng.
Hoặc các cháu bị lạm dụng rồi thì mới có “tiềm năng” (nhan sắc, độ hấp dẫn với những kẻ bệnh hoạn) để bị lạm dụng tiếp, rồi có thể “bán mình” suốt thời gian dài sau đó.
Cũng có một sự “chọn lọc tự nhiên” ngoài góc phố, vỉa hè, bờ hồ, góc khuất tối tăm. Cháu nào “hàng đẹp” mới trụ lại được với cái nghề đau khổ và ô nhục này.
Bị dụ vào khách sạn, chụp ảnh khỏa thân đưa lên web sex
Một luật sư, chuyên gia điều tra và cứu giúp trẻ em đường phố tại Hà Nội, cho biết: Bọn “ấu dâm” (muốn tình dục với trẻ em) thường chọn các em nam giới có gương mặt “bây-bi” (baby, trẻ con).
Càng gầy yếu, ngơ ngác, càng mình “dây” rụt rè thì chúng càng… khoái cảm. Chúng nó muốn có sự chiếm đoạt, sự sở hữu, sự lệ thuộc của các em về mọi mặt, từ cơm ăn, áo mặc, chỗ ngủ, xác thịt…
Khoái cảm của chúng, có khi là bạo dâm kinh hoàng, có khi chỉ là nhìn ngắm vuốt ve với cảm giác “chiếm” được cậu bé ấy trong khoảnh khắc nào đó.
Chúng muốn sở hữu và “ăn thịt”. Chính vì thế, xu hướng là các cháu lang thang đường phố bị lạm dụng đang ngày một thêm trẻ hóa và ngày càng không cần phải các em “ngon mắt” gì cả.
Với pê đê người nước ngoài thì điều này càng rõ rệt hơn.
Những cậu bé đường phố có gương mặt xinh xắn là đối tượng bị lợi dụng. |
Ông Tạ Ngọc Vân là trưởng một văn phòng luật sư tại Hà Nội, cũng là thành viên của tổ chức Rồng Xanh (Blue Dragon), với nhiều hoạt động trợ giúp trẻ em đường phố, trẻ em bị lạm dụng tình dục.
Ông cho biết, tổ chức Rồng Xanh đã chia sẻ thông tin với cơ quan công an và lực lượng chức năng đang vào cuộc điều tra “ông Tây mắc bệnh bạo dâm”, lạm dụng một lúc ngót chục trẻ đường phố là nam giới ở Hà Nội.
Người này hành hạ các em, bắt quan hệ tình dục qua đường hậu môn, khiến các em bị bệnh nặng, mất cả tuần không đi vệ sinh nổi, phải khám điều trị hết sức tốn kém.
Nỗi ám ảnh sợ hãi, sự tổn thất về tinh thần là rất lớn sau khi bị lạm dụng sẽ là cơn ác mộng theo các em suốt cả cuộc đời.
Trước đó, Luật sư Tạ Ngọc Vân và tổ chức Rồng Xanh từng lập hồ sơ theo dõi, tố cáo, báo công an bắt giữ.
Rồi chính luật sư Tạ Ngọc Vân “đứng” trước tòa vạch tội gã thầy bói dạo tên là Hoàng Văn Lan (45 tuổi, người xã Diễn Bích, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An).
Gã này đã lang thang ra Hà Nội, dụ dỗ, lừa gạt, xâm hại tình dục tới gần chục nam trẻ em đường phố.
Lời khai của các em với cơ quan công an, lời thú nhận của Lan sau khi bị bắt đã hé lộ “phần nổi của tảng băng chìm”: Thực trạng kinh hoàng về lạm dụng tình dục trẻ em đường phố.
Lan bị “tóm” khi đang “quan hệ quái đản” với một bé trai 14-15 tuổi trong phòng 303, nhà nghỉ Bích Ngân ở số 395, Giải Phóng (phường Phương Liệt, Thanh Xuân, Hà Nội).
Hắn đã bị kết tội “dâm ô với trẻ em”, bị tuyên phạt 4 năm tù, nay vẫn ở trong trại giam.
Hoàng Văn Lan bị bỏ tù, còn các trẻ em nam (nhiều cháu bị lạm dụng khác, cơ quan chức năng chưa thể xác minh đầy đủ) thì đã từ lâu, bị “nhốt tù” trong nỗi ám ảnh khủng khiếp vì bị xâm hại khi còn quá nhỏ.
Các em nhỏ đường phố không thể ngờ, sự ngây thơ rồi cơ thể chưa phát triển đầy đủ của mình lại có thể trở thành miếng mồi cho quá nhiều kẻ đồi bại.
Khi tiếp xúc với chúng tôi, nhiều em cho biết, mình đã bị dụ vào khách sạn, lột trần để cho các “ông Tây” chụp hàng trăm bức ảnh khỏa thân, đưa lên web sex.
Có khi gần chục trẻ bị dụ vào một nhà nghỉ, nằm dài, khỏa thân ăn mỳ tôm và xem tivi, các gã bệnh hoạn lần lượt lạm dụng từng cháu một.
Tài liệu mà cơ quan bảo vệ pháp luật cung cấp cho chúng tôi, lời khai trước tòa, bản cáo trạng trong vụ xét xử “quỷ râu xanh” Hoàng Văn Lan đều có các nội dung buốt lòng như trên.
Chi tiền cho “má mì” “săn” trẻ dưới 13 tuổi
Khi có mặt ở những “điểm hẹn truyền thống” như bờ hồ Hoàn Kiếm, bờ hồ Thiền Quang, công viên Thống Nhất, chúng tôi để ý thấy, khi đêm đã khuya, phố xá đã vắng người thì đám trẻ hay ngồi tụ lại với nhau để… chờ khách.
“Cũng có một sự “chọn lọc tự nhiên” ngoài góc phố, vỉa hè, bờ hồ, góc khuất tối tăm. Cháu nào “hàng đẹp” mới trụ lại được với cái nghề đau khổ và ô nhục này”.
“Cũng có một sự “chọn lọc tự nhiên” ngoài góc phố, vỉa hè, bờ hồ, góc khuất tối tăm. Cháu nào “hàng đẹp” mới trụ lại được với cái nghề đau khổ và ô nhục này”. |
Mấy gã pê đê, áo tím áo đỏ, đầu trọc hoặc tóc dài lượt thượt có cả. Có người đi xe hơi, đến mức tên gọi thường ngày của lão là B. Camry (vì hắn chơi xe ô tô hiệu Camry). Có gã đi xe máy Dream cũ mèm. Có gã Tây đen, có gã da trắng, có gã lại ẻo lả như con gái.
Lại có gã mặt bặm trợn vẻ đàn ông hơn cả đàn ông, vậy mà đích thị lại là pê đê.
Họ tụ với nhau, lố nhố ngồi, hô hố nói cười. Họ đi tìm nhau, ấy là việc của họ. Khi mà quá nhiều gã bệnh hoạn muốn đi tìm trẻ em nam để quan hệ, thì nhiều gã nhất quyết chi tiền để “má mì” đường phố đi tìm trẻ dưới 13 tuổi thì mới “mua”.
Đó là một điều vi phạm luật pháp, đó là điều vô đạo nữa.
Với trẻ em gái, ai mà dụ quan hệ tình dục, kể cả các cháu đồng ý hoặc “hai họ” đồng ý, vẫn bị quy vào tội hiếp dâm trẻ em. Còn với trẻ em nam, thì mọi chuyện lại rất khác.
Theo quy định luật pháp hiện tại, khi trẻ em nam bị xâm hại, lạm dụng, không dễ để có thể “xử nghiêm” như câu chuyện diễn ra với trẻ em nữ.
Hầu hết các em nam mà chúng tôi kể dưới đây, đều bị lợi dụng từ thuở không biết một cái gì về tình dục, không đủ hiểu biết để ý thức rằng thân thể mình hoàn toàn có thể bị xâm hại.
Tức là các em bị lạm dụng, bị lừa gạt, dọa dẫm để phục vụ tình dục cho mấy chị bán nước, mấy chị thợ xây rửng mỡ (chuyện này các em sẽ kể ở các bài sau), mấy gã pê đê thích “hoa đầu mùa”.
Dầu vậy, cũng không thể xử những người này lạm dụng trẻ em nam tội “hiếp dâm trẻ em” hay tội nào “nghiêm minh” tương tự. Bởi quy định hiện nay, hiếp dâm phải có yếu tố giao cấu, mà giao cấu thì phải là… nam với nữ (đằng này lại nam với nam!).
Trước đây, chỉ có một hai vụ xử được đám đàn ông “dâm ô với trẻ em” nam (mà vụ “thầy bói dạo” Hoàng Văn Lan là tiêu biểu).
“Còn lại nhiều nam giới ở Việt Nam dường như đã bị “bỏ quên” mỗi khi có sự xâm hại, lạm dụng, hãm hiếp xảy ra”, luật sư Tạ Ngọc Vân nhấn mạnh.
Điều đáng buồn hơn nữa là với đám trẻ đường phố mà chúng tôi khảo sát, sau khi bị hãm hại, dần dần vì đói khát, vì tha hóa, vì buông xuôi bởi “đời không còn gì để mất mát và hy vọng”, nhiều em đã đồng thuận đi bán mình trong tủi nhục.
Có cháu vùng vẫy để thoát các cạm bẫy nhưng không đượcLuật sư Tạ Ngọc Vân, người từng nhiều năm công tác ở tổ chức Rồng Xanh với những đóng góp quan trọng trong bảo vệ, chăm sóc trẻ đường phố, đã nói: “Cho đến thời điểm này, tổ chức Rồng Xanh của chúng tôi đã hỗ trợ các trẻ em nam đường phố bị xâm hại, lạm dụng tình dục được khoảng 2 năm rồi. Có lúc cao điểm hơn 10 cháu. Không ít cháu đang hòa nhập rất tốt. Có cháu vùng vẫy để thoát các cạm bẫy nhưng không được. Bây giờ có nhiều cháu ở bên ngoài đường phố thậm chí còn chuyển sang nghề bán ma túy sống chui lủi. Bị lạm dụng từ lúc còn bé thơ, ngoài ảnh hưởng sức khỏe và bệnh tật, tâm lý của các cháu đang gặp nhiều trạng thái rất nguy hiểm. Ví dụ như nó chán đời, nó chơi (ma túy) “đá”, nó không nghĩ nó có giá trị mà nó nghĩ nó là đồ bỏ đi. Một số cháu, chúng tôi cứu mãi không được. Nó vẫn ở Bờ Hồ, mấy “thằng cu” đó đều dưới 15 tuổi”. |
(Theo Tuổi trẻ và đời sống)