|
Tôi kết hôn ở tuổi ngoài ba mươi, tuổi ấy coi như đã lỡ thì, còn chồng tôi cũng không còn trẻ. Anh nói anh kết hôn muộn vì không thể quên được nỗi ám ảnh bị phản bội từ mối tình đầu sâu sắc. Còn tôi là vì cảm thấy không phù hợp thì không cần thiết phải kết hôn. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung, cảm thấy hiểu nhau, hợp nhau về tính cách và quan điểm sống nên quyết định về chung một nhà.
Sau bảy tháng cưới nhau, tôi vẫn không có dấu hiệu mang bầu, điều này khiến tôi lo lắng. Tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi, chưa già nhưng cũng không còn quá trẻ. Lấy chồng, tôi thực sự mong sớm có con, mong sớm được làm mẹ. Tôi tự tìm đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói tôi bình thường, ông bác sĩ già gợi ý tôi nên bảo chồng đi kiểm tra.
Tôi luôn nghĩ, nếu tôi muộn con thì vấn đề là do tôi chứ không phải do chồng. Phụ nữ nhiều tuổi sẽ khó có con chứ đàn ông tôi thấy bảy mươi rồi vẫn có con tốt. Hơn nữa chồng tôi to cao, khỏe mạnh, cũng không có biểu hiện yếu sinh lý. Thế nhưng kết quả thật bất ngờ, anh bị kết luận vô sinh sau khi làm xét nghiệm tinh dịch đồ cho kết quả trong tinh dịch không có tinh trùng.
Đó thực sự là những ngày khó khăn với hai vợ chồng tôi. Ngày xưa tôi nghĩ, nếu không gặp được người đàn ông tốt, tôi sẽ chọn làm mẹ đơn thân. Tôi thực sự muốn được làm mẹ một lần, được có một đứa con đáng yêu như bất kì đứa trẻ nào tôi gặp. Tôi có thể không lấy chồng, nhưng tôi muốn có con. Giờ đây tôi gặp được người ưng ý rồi thì lại trớ trêu như vậy. Tôi không nói tôi thất vọng như thế nào nhưng chồng tôi chắc đọc được điều đó.
Mẹ chồng tôi, bà cũng sốt ruột, suốt ngày hỏi han chuyện bầu bì. Có lẽ bà cũng giống tôi, sợ con dâu nhiều tuổi sẽ khó khăn về sinh nở. Bà còn chịu khó đi bốc thuốc cho tôi uống để mau có con. Điều này làm tôi cảm thấy càng khó ăn khó nói. Tôi nói với chồng, chúng tôi sẽ tìm mọi cách để chữa trị, chỉ cần anh đừng chán nản, đừng bỏ cuộc, kiểu gì cũng có giải pháp.
Nhưng chồng tôi càng ngày càng không hào hứng với chuyện thăm khám, thuốc thang. Anh nói anh cảm thấy mình như một bệnh nhân đáng thương. Và hơn hết anh thấy tôi quá vất vả. Một buổi tối, anh nằm dựa đầu lên đùi tôi, tỉ tê rất nhiều chuyện.
Anh nói khi anh bị mối tình đầu tiên rời bỏ, anh từng nghĩ anh sẽ không bao giờ còn có thể yêu ai. Cưới vợ ở tuổi bốn mươi khiến chính bản thân anh cũng bất ngờ. Gặp được tôi, được ở bên tôi, đó là may mắn của anh rồi, anh không muốn vì anh mà tôi bị tước bỏ quyền làm mẹ. Anh hy vọng tôi sẽ không vì anh bị vô sinh mà rời bỏ anh, anh đồng ý để tôi có thể kiếm một đứa con từ người khác.
- Bằng cách nào, với ai, anh không quan tâm, miễn là em có thể có một đứa con cho riêng mình. Anh thấy nhiều cặp vợ chồng xin con nuôi, nhưng như vậy sẽ không công bằng với em. Em có khả năng làm mẹ, và em được quyền làm mẹ. Bí mật này sẽ chỉ có chúng ta biết. Con em, dĩ nhiên cũng sẽ là con anh. Anh sẽ yêu thương nó.
Chồng tôi đã nói như vậy, và tôi thì khóc. Có thể làm như vậy được sao? Giờ thì anh nói vậy thôi, nhưng rồi khi tôi có con, liệu suy nghĩ và tình cảm của anh có thay đổi. Tôi có con, bố đứa trẻ sẽ là người khác, liệu điều đó có thực sự dễ dàng chấp nhận với một người chồng không? Tôi có nên tin vào lòng tốt, vào sự bao dung của chồng tôi? Liệu đó có phải là giải pháp tốt nhất với vợ chồng tôi lúc này?
Tác giả: Thu Thủy
Nguồn tin: Báo Dân trí