Tôi là Diệu, 33 tuổi, nhân viên văn phòng, kết hôn được bảy năm. Tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn - có chồng hiền, con ngoan, cuộc sống yên ổn. Nhưng hóa ra, sự bình yên ấy chỉ là ảo giác trước một cơn giông lớn mà tôi không ngờ tới.
Cách đây vài tháng, tôi phát hiện chồng ngoại tình. Không phải nhờ linh cảm, cũng chẳng phải ai mách, mà do chính anh sơ ý để quên chiếc điện thoại trong phòng tắm. Tin nhắn hiện lên màn hình khiến tim tôi như rơi xuống vực: "Anh uống thuốc chưa, đừng để em lo." Người gửi là "Cô H." - một cái tên mà tôi nghĩ chắc chỉ là đồng nghiệp. Nhưng khi tôi mở ra, hình ảnh, tin nhắn, lời lẽ âu yếm tràn ngập khiến tôi như chết lặng.
Tôi không tin vào mắt mình, cho đến khi tìm hiểu kỹ, tôi mới biết "cô H." là người phụ nữ hơn chồng tôi… 20 tuổi. Bà ấy từng là sếp cũ của anh, góa chồng nhiều năm, con cái đều đã lớn. Tôi bàng hoàng, hoang mang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nếu là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tôi có thể ghen tuông, có thể tự trách bản thân. Nhưng đây lại là một người đàn bà đã ngoài 50, điều đó khiến tôi sốc còn hơn cả nỗi đau bị phản bội.
Tôi lặng lẽ quan sát chồng suốt mấy tuần sau đó. Anh thay đổi thật, chăm ăn mặc hơn, tập thể dục đều đặn, đi làm về muộn, nhưng luôn tỏ ra dịu dàng với vợ con. Cái dịu dàng giả tạo ấy khiến tôi càng đau. Tôi chọn im lặng, bởi muốn nghe từ chính anh, muốn hiểu vì sao một người đàn ông có gia đình, có con nhỏ, lại tìm đến mối quan hệ kỳ lạ như vậy.
Tôi muốn tin đó chỉ là phút say nắng, nhưng tin sao nổi khi người phụ nữ ấy vẫn gọi điện cho anh mỗi ngày.
Một tối, tôi hỏi thẳng. Anh không chối, chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Cô ấy hiểu anh, chia sẻ được với anh… Anh xin lỗi, anh sai." Câu trả lời khiến tôi bật khóc. Người đàn ông tôi yêu thương bảy năm nay, cuối cùng lại đi tìm "sự thấu hiểu" ở một người phụ nữ đáng tuổi mẹ.
![]()  | 
Tôi không hiểu vì sao một người đàn ông có gia đình, có con nhỏ, lại tìm đến mối quan hệ kỳ lạ như vậy. (Ảnh minh họa)  | 
Tôi dọn đồ ra ở riêng, mang theo con. Tôi cần thời gian để bình tâm. Ba tuần sau, có người phụ nữ đến gặp tôi, chính là bà H. Tôi không hề ngờ bà lại tìm đến.
Bà ấy đến với vẻ mặt mệt mỏi, trang điểm nhẹ, dáng người gầy gò, có lẽ cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Bà nói khẽ: "Cô Diệu à, tôi thật lòng xin lỗi. Tôi không nghĩ mọi chuyện đi xa như thế. Anh ấy là người tốt, chỉ nhất thời lạc lối. Mong cô… cho anh ấy một cơ hội sửa sai."
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, lòng tôi bỗng lạ lẫm. Bà ấy không phải kiểu "tiểu tam" trơ trẽn, mà là một người đàn bà từng đi qua quá nhiều cô đơn. Nhưng dù có lý do gì, sự xuất hiện của bà vẫn khiến gia đình tôi tan nát.
Tôi nói bình thản: "Cảm ơn cô đã đến. Nhưng tôi nghĩ, cơ hội không phải thứ ai cũng có thể xin hộ được. Tôi từng cho anh ấy tất cả, tình yêu, niềm tin, và cả tuổi trẻ. Còn bây giờ, tôi chỉ muốn cho mình một cơ hội để sống khác đi."
Bà H. cúi đầu, không nói thêm. Còn tôi, sau cuộc gặp ấy, lòng nhẹ nhõm lạ thường. Có lẽ, tha thứ không nhất thiết phải giữ lại. Ly hôn với tôi không phải là trừng phạt ai, mà là một cách để bước ra khỏi những tổn thương dai dẳng.
Giờ đây, tôi và con sống trong một căn hộ nhỏ. Buổi tối, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm, xem phim, cười nói. Tôi không còn là người phụ nữ từng đau khổ vì bị phản bội, mà là một người biết yêu mình hơn, biết rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đến khi ta đủ can đảm để buông tay.
Tác giả: Thiên Kim
Nguồn tin: doisongphapluat.nguoiduatin.vn
   




