Mới trải qua các cuộc phẫu thuật tại bệnh viện Việt Đức nên Lộc khá còn khá yếu và đau đớn. Gương mặt không giấu được sự sợ hãi và có chút hoảng loạn, đôi bàn tay của em lúc nào cũng phải nắm chặt lấy thành giường để mong một chút an toàn. 27 tuổi, Lộc không còn người chồng thân yêu bên cạnh bởi anh đã mãi mãi ra đi cách đây gần 1 năm vì tai nạn nên trong giây phút lằn ranh giữa sự sống và cái chết, Lộc lại khát vọng sống mãnh liệt vì ở nhà còn 2 con nhỏ.
Bị tai nạn lao xuống vực khiến cho tính mạng của Lộc vô cùng nguy kịch. |
Chồng em đã chết cách đây gần 1 năm, một mình em phải gánh gồng nuôi 2 con còn nhỏ. |
“Hôm đó em đi làm về, đến đoạn giữa cầu ở gần nhà thì xe đổ ra rồi cả người cả xe lao luôn xuống cầu. Bên dưới cầu là vực rất sâu nên khi em lao xuống, cũng không ai nhìn thấy, mãi mới có người trong bản đi qua thấy thì hô hoán mọi người tìm cách đưa em lên và cho em đi cấp cứu chị ạ. Mọi chuyện đến đột ngột quá, đến giờ em vẫn sợ chị ạ” – Lộc nhớ lại trong sự hãi hùng về sự việc mới xảy ra.
Tai nạn khiến cho em bị chấn thương rất nặng và 2 chân bị liệt hoàn toàn không thể cử động được. Khi bác sĩ báo tin, em sốc và khóc cả ngày bởi chồng đã chết, chỉ còn mình em là lao động để nuôi 2 con Hữu Anh (8 tuổi) và Ngọc Ánh (6 tuổi). Giờ chân không đi lại được nữa, em không biết mình sẽ sống tiếp ra sao và cả các con cũng không biết sẽ thế nào nữa.
Tai nạn khiến đôi chân của em sưng phù và đã liệt không đi lại được nữa. |
Chứng kiến sự đau đớn của Lộc và hoàn cảnh bi đát của em, chị Phạm Thị Thanh Tâm – Cán bộ phòng Công tác xã hội bệnh viện Việt Đức chia sẻ: “Hoàn cảnh của em Lộc thật sự khiến chúng tôi thấy trăn trở. Khi tiếp xúc với em ở trên viện, em thật sự hoảng sợ khi đôi chân không cử động được nữa. Qua tìm hiểu chúng tôi biết là chồng em không còn nữa, một mình em phải nuôi 2 con nhỏ, mà lại gặp tai nạn như thế này nên không biết sau này cuộc sống của 3 mẹ con sẽ như thế nào nữa”.
Tiếp tục câu chuyện với em, chúng tôi không ai cầm được nước mắt khi lắng nghe 3 mẹ con gọi điện cho nhau. Cả bé Hữu Anh và Ngọc Ánh chỉ òa khóc và liên tục giục “Mẹ về với con” trong sự nghẹn đắng của Lộc và cả chúng tôi. Bản thân em vẫn giấu các con về việc đôi chân của mình không còn đi lại được nữa để chúng khỏi sốc và đau lòng. Em vẫn ngọt ngào dỗ dành: “Mẹ sắp về rồi đây” khiến bọn trẻ một phần yên tâm. Sự thật trớ trêu, em bảo không biết về bằng cách nào nữa bởi tiền cũng chẳng có để thuê xe mà đôi chân thì cứ bất động thế kia…
Trước mắt em là cả 1 chặng đường dài điều trị nhưng Lộc không vay được ai tiền cả. |
Sắp đến giỗ đầu của chồng, em sẽ không thực hiện được lời hứa với các con sẽ làm một mâm cơm thật ngon cúng chồng. |
“Còn gần 3 tháng nữa là giỗ đầu chồng em chị ạ. Em vẫn hứa với tụi trẻ ngày giỗ bố, 3 mẹ con sẽ làm cơm thật ngon cúng bố để bố biết là 3 mẹ con lúc nào cũng nhớ bố. Vậy mà giờ em lại nằm thế này, em không biết rồi các con em sẽ ra sao nữa khi mà em không còn lao động được nữa” – Nghẹn ngào trong cả sự tủi thân, lúc này thì giọng em đã lạc cả đi nghe đắng ngắt.
Không còn ai để dựa vào, đến tính mạng của em chẳng biết rồi có giữ được không nữa bởi trước mặt là cả một chặng đường dài ở bệnh viện, tiếp đó phải đi tập phục hồi chức năng để hi vọng em có thể ngồi được xe lăn nhưng em không có tiền, cũng đã cạn sạch mọi đường đi vay. Như đã đặt 1 chân sang bên kia thế giới, Lộc hoang mang và càng hoảng sợ khi lại nghĩ đến ngày mai. Em có trở về nhà được như lời đã hứa với các con không hay phải bỏ mạng giữa chừng, đầu hàng số phận vì nghèo, vì khổ quá ?!
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1.Mã số 2967: Em Nguyễn Thị Lộc (thôn Quy Kê, xã Phong Hải, huyện Bảo Thắng, tỉnh Lào Cai)
Số ĐT: 01697.066.586
Tác giả: Phạm Oanh
Nguồn tin: Báo Dân trí