Tôi lấy chồng được 1 năm, nhà chồng tôi có hai chị em, chị gái lấy chồng gần nhà. Chồng tôi là con út nên đương nhiên tôi phải ở cùng bố mẹ chồng. Ngày còn yêu tôi vẫn mơ tưởng về một gia đình đầm ấm, vui vẻ, sẽ trở thành người con dâu đảm, người vợ ngoan hiền. Nhưng đúng như mọi người vẫn hay nói đời không như là mơ. Càng sống tôi càng thấy thất vọng về cuộc sống hôn nhân này. Những rắc rối mâu thuẫn khiến cuộc sống của tôi lúc nào cũng bức bối ngột ngạt.
Chị chồng tôi quen được bố mẹ nuông chiều nên khi đi lấy chồng không quen nếp sống nhà chồng đâm ra có nhiều mâu thuẫn. Chị có tính tiểu thư nhõng nhẽo nên không được lòng bố mẹ chồng. Chính vì thế gần như gia đình chị sinh hoạt ở nhà tôi là chính, chỉ có cuối tuần mới về nhà bố mẹ chồng.
Ở chung với bố mẹ chồng đã nhiều phức tạp lại thêm chị chồng nên chúng tôi khốn đốn hơn. Công việc của chị là bán hàng siêu thị nên làm theo ca, chính vì thế giờ giấc sinh hoạt của chị làm cho tôi mệt mỏi theo. Buổi sáng chị thường ngủ dậy muộn, khi tôi đến giờ đi làm. Chị còn hoạnh họe đồ ăn sáng phải nóng sốt, không là tỏ thái độ ra mặt, trong khi đó công ty tôi giờ giấc rất nghiêm khắc, đến muộn là bị trừ công. Tôi không thể ngày nào cũng lý do này kia để xin tới muộn.
Tôi góp ý thì chị không thèm nói chuyện với tôi và đi nói xấu tôi với mẹ chồng. Bà rất khó chịu và nói thẳng với tôi: “Chị con đi làm vất vả cả ngày, con nấu có chút đồ ăn sáng mà cũng không làm được, sao con lúc nào cũng khó chịu với chị con thế?!”.
Chị làm gì cũng đúng còn tôi làm gì cũng sai. (Ảnh minh họa) |
Chị làm gì cũng đúng còn tôi làm gì cũng sai. Chị ở chung nhưng chưa bao giờ biết đụng tay giúp đỡ tôi việc gì. Từ dọn dẹp nhà cửa tới cơm nước, quần áo cả nhà chị cứ bày bừa ra, tôi phải dọn dẹp và giặt giũ.
Ngày nào cũng tất bật việc công ty xong vội vàng về để cơm nước cho cả gia đình. Chị rảnh thì chị đi buôn chuyện với mấy chị hàng xóm, không thì xem tivi chứ không hề động tay giúp đỡ em dâu bận tối mắt.
Cơm nấu thì chị hết chê món này không ngon, món kia nấu dở. Tôi nói với chồng nhưng chồng tôi cũng ậm ừ cho qua, bảo thôi em thông cảm cho chị, chị mình chứ chị ai.
Vợ chồng tôi đi làm lương chẳng được là bao, phải lo tiền cho cả gia đình. Chị đi làm lương cao hơn nhưng lại giữ bo bo không chịu chi. Hàng tháng dù không dư giả vợ chồng tôi vẫn cố gắng biếu ông bà 1 chút để ông bà tiêu vặt. Nhưng hễ chị tôi nói cần tiền là bố mẹ tôi lại đưa cho, thậm chí ông bà còn hỏi xin tiền vợ chồng tôi để đưa cho chị.
Tôi thì tiết kiệm từng chút, không dám mua sắm cho bản thân, chị thì chi tiêu hoang phí. Hễ tôi có tỏ vẻ không vui 1 chút về chị kiểu gì cũng nhận lại được những lời mỉa mai, châm chọc, ánh mắt khó chịu của mọi người.
Tôi chết điếng không nói thành lời, mọi người trong nhà nghe thấy cũng không đứng ra bênh vực tôi 1 câu nào. (Ảnh minh họa) |
Tôi biết chị vẫn hay nói xấu tôi với bố mẹ chồng và hàng xóm, nhưng tôi cố lờ đi cho gia đình êm ấm. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, tôi đã nhịn chị rất nhiều nhưng chị được thể làm quá.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 1 năm nhưng vẫn chưa có con, cả 2 vợ chồng đã đi khám nhưng kết quả bình thường nên tôi cũng yên tâm.
Thế nhưng ngày hôm qua chỉ vì tôi sơ ý làm phai màu chiếc váy của chị mà chị mắng tôi không tiếc lời. Chị chửi tôi là cái loại đã không biết đẻ còn vụng việc nhà, đúng là đồ bỏ đi, vô dụng.
Tôi chết điếng không nói thành lời, mọi người trong nhà nghe thấy cũng không đứng ra bênh vực tôi 1 câu nào. Tôi quá suy sụp và thất vọng, giờ đây tôi không muốn sống ở ngôi nhà đó thêm giờ phút nào nữa.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Lan
Nguồn tin: Báo Trí Thức Trẻ