Tôi viết những dòng này không phải để xin ý kiến của ai cả, vì biết mình là một người rất độc lập, ý chí mạnh và khá lạnh lùng. Sơ qua về bản thân: Tôi 25 tuổi, chồng 35 tuổi. Tôi từng đi làm với mức lương khá cao nhưng trong lòng luôn có khao khát làm chủ, nhận thấy bản thân có chút năng khiếu trong việc kinh doanh, đồng thời tận dụng lợi thế từ mối quan hệ qua 2 năm đi làm nên tôi từ bỏ công việc văn phòng để tự kinh doanh mặt hàng công nghiệp (công ty cũ kinh doanh mặt hàng này). Công việc kinh doanh mới bắt đầu, tôi xác định làm từ A-Z, khách hàng vẫn hay trêu tôi là làm từ giám đốc cho đến shipper. Nhìn qua có vẻ khá nhàn hạ nhưng đầu óc tôi lúc nào cũng phải tính toán, cân nhắc và định hướng đường đi nước bước trong tương lai. Nói thật nhiều lúc nói chuyện với khách sùi cả bọt mép, nhiều lúc chuyển cả khoản tiền lớn cho nhà cung cấp mới ở nước ngoài rồi mà lòng lo ngay ngáy sợ bị bùng. Nhưng tôi ít khi thể hiện nỗi lo ra ngoài dù rất áp lực.
Chồng tôi, anh ấy sống rất tình cảm, nhất là tình cảm của anh với mẹ đẻ. Chúng tôi mới cưới nhau. Như đã nói, tính cách tôi khá lạnh lùng, thẳng thắn, bộc trực và không thích nịnh bợ, dỗ dành ai cả. Vì vậy mẹ anh có vẻ không thích, trước đây thỉnh thoảng tôi có gọi điện về hỏi thăm bà, nhưng sau lần bà gọi điện lên cho bố mẹ đẻ của tôi, chê bai tôi này nọ thì tôi mất dần thiện cảm với bà. Con người tôi không giả tạo được. Cũng bởi lý đó mà sau khi mất thiện cảm với bà tôi cố tình lơ đi và 2 tuần nay không gọi điện về hỏi han, quan tâm mẹ chồng. Điều này khiến bố chồng và cả chồng không thích, bố chồng gọi ra cho anh nhắc anh bảo tôi gọi về cho bà, tôi không nghe theo. Anh và tôi suýt nổi cáu cãi nhau vì chuyện này.
Hai vợ chồng yên ổn được vài hôm thì mẹ chồng lại gọi cho anh nói kiểu gì tôi không rõ, chỉ biết sau khi mẹ chồng gọi xong anh tức tốc gọi từ cơ quan về bảo tôi gọi điện dỗ dành, làm lành, hỏi han mẹ chồng. Đang lúc căng thẳng với nhà cung cấp, tôi rất ức chế, nghĩ bụng mình là con dâu chứ có phải con trâu, con bò gì đâu mà nghe người này xui, người kia bảo. Thế là chồng tôi bảo “ly dị đi”. Tôi nghĩ thấy nực cười quá, lúc nào anh cũng dặn phải sống thật lòng mình, có sao sống vậy, sống ngửa bàn tay, thế mà một đằng lại ép tôi phải giả tạo với mẹ anh. Với lại tôi nghĩ đã không ưa nhau thì sao phải giả vờ giả vịt giỡn dăm câu hay ho trước mặt nhau làm chi. Chỉ cần tôi không láo, không hỗn, không gây gổ gì với bà là được, còn lại cứ bình bình.
Bố mẹ tôi tuy nhà quê, nghèo khổ nhưng cứ nhớ con, nhớ rể là cha mẹ chủ động gọi hỏi han, kể thêm một chuyện nữa. Có hôm hai vợ chồng cãi nhau to, cha tôi đang đi trồng khoai lang ngoài đồng thì anh gọi về báo “Bọn con sắp ly dị”. Bố nghe xong tức tốc gọi tôi “Sao con làm khổ cha vậy, hôm nọ thì mẹ chồng con gọi lên chê bai con, hôm nay thì chồng con gọi. Con thương cha mẹ thì ráng chiều nhà chồng tí”, tôi nghe xong mà ứa nước mắt, nghĩ thương cha mẹ vô cùng. Thiết nghĩ tôi đang sống trên đôi chân của chính mình, không nhờ vả, dựa dẫm chi nhà chồng, họ cũng chẳng nuôi tôi được bữa nào, vậy sao muốn bắt tôi phải thế này thế nọ, trong khi cha mẹ tôi cật lực lam lũ nuôi tôi ăn học thì lại ra sức tạo điều kiện và không mong chờ ở tôi bất cứ điều gì?
Tác giả: Hằng
Nguồn tin: Báo VnExpress