Chúng tôi cưới nhau đã 7 năm, có hai con trai, tôi là tình đầu của vợ. Ngày vợ mang thai cho đến khi con ra đời tôi nhớ như in cảm giác háo hức được làm bố, được nhìn hình hài đứa trẻ là kết tinh tình yêu trong sáng của chúng tôi. Thời gian trôi qua cuộc sống thực dụng đã xóa mòn tất cả, vợ thừa nhận việc ngoại tình và khóc bảo không muốn ly hôn, nếu tôi có thể tha thứ thì chuyện sẽ không bao giờ tái diễn. Tôi không tha thứ được.
Với người đàn ông đó, chuyện chắc chẳng đi đến đâu, chỉ là cảm xúc nhất thời; hơn nữa người đàn ông này đã có gia đình. Trước đây tôi cũng có lần “ăn bánh trả tiền” trong chuyến đi công tác nhưng chỉ là qua đường không nhớ thương gì. Giờ tôi bỏ đi ra ngoài thuê nhà trọ một mình đã mấy hôm, bảo con là đi công tác, cũng chẳng cần biết vợ đang ở nhà làm gì. Tôi bật khóc nhớ đến những lúc hai vợ chồng vui vẻ hạnh phúc vì thu nhập được tăng lên để lo cho con đầy đủ hơn, những lúc vợ chồng buồn bã vì các hóa đơn nhà, điện, internet… cứ đến dồn dập mà tiền thiếu trước hụt sau. Vợ có khi cả đêm không ngủ, rạng sáng thấy tôi trở mình trằn trọc là gọi ngay dậy bàn xem cách này cách kia có khả năng kiếm thêm tiền.
Tôi rất thương vợ và cũng nỗ lực hết mình, đúng ra tôi phải là trụ cột chính mới phải. Khi công việc áp lực quá nhiều, vợ bảo cả hai cần phải giữ sức khỏe kẻo ngã bệnh không ai lo cho con. Cảnh vợ tính tiền đi chợ hàng ngày mua món gì để tận dụng được cả gốc lẫn ngọn, nấu món gì để bổ cho con rồi bớt lui bớt tới thật cám cảnh. Giờ tôi cảm thấy cay đắng vì đã không giữ được người phụ nữ của mình, cũng chẳng có cảm giác hơn thua gì với ông kia, chẳng đánh giá gì về nhân cách vợ. Tính vợ bon chen thường giành lấy các cơ hội khi có nhưng cũng là người tốt. Tôi giờ chỉ khóc để tiếc mọi thứ đã chấm dứt, 7 năm mà mỗi ngày đều sống trọn vẹn, thế mà đến giờ…
Tôi nghĩ sẽ ly hôn vì chắc hai người họ không thể tự nhiên mà dứt được. Mấy ngày tôi đi vợ cũng không hỏi thăm, chỉ nói con gọi điện. Tôi cảm thấy một sự chịu đựng mệt mỏi giữa hai vợ chồng, nếu có kiếp sau tôi mong sẽ được làm tỷ phú.
Nguyên