Kết thúc một ngày dài, cũng giống như những người phụ nữ khác, tôi dành trọn buổi tối để hoàn thành đống việc nhà: chuẩn bị bữa tối, cho con ăn, kiểm tra bài tập về nhà của chúng và giặt quần áo.Kim đồng hồ đã điểm 22h, tôi quét dọn nốt rồi bật máy rửa bát. Ngôi nhà thật yên tĩnh, tạo cảm giác khoan khoái lạ thường. Bỗng giọng nói của chồng tôi vọng xuống từ cầu thang: “Em có định đi ngủ bây giờ không?”.Tôi sững người, tay vẫn cầm chiếc khăn lau bát, trái tim tôi như chết lặng. Thế là tôi đã biết ngày hôm nay của mình còn lâu mới kết thúc. Vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng là… phục vụ chồng.Tôi biết đáng ra mình không nên coi chuyện “ân ái” vợ chồng là việc nhà nhưng tôi không cảm thấy suy nghĩ của mình kỳ quặc. Có hàng nghìn phụ nữ cũng đang cảm thấy như tôi. Tình cờ tuần trước, tôi đọc được một cuộc khảo sát tiến hành trên 2.000 người, cứ 3 người thì lại có 1 người xếp chuyện sinh hoạt vợ chồng vào việc nhà, nhiều người trong số họ còn thích đọc sách hơn là “lên giường” với chồng mình.
Về phần mình, tôi có thể nghĩ ra hàng trăm thứ việc thích làm vào giờ đi ngủ hơn là làm “chuyện ấy” với người chồng tội nghiệp, suốt ngày bị vợ bắt chờ đợi của tôi. Đã có nhiều lần tôi thà đi lau sàn nhà bếp còn hơn là đi ngủ cùng chồng bởi đơn giản việc lau nhà đòi hỏi ít sức lực hơn.Một người bạn của tôi từng kể rằng cô ấy cảm thấy hoang mang nhất vào những đêm về phòng ngủ và bắt đầu nghe tiếng chồng súc miệng ùng ục trong phòng tắm, rồi còn vệ sinh “chỗ ấy”. Đôi lúc, cô ấy còn tìm cách nhanh chóng lẩn xuống dưới cầu thang thật nhanh, trốn vào phòng giặt là để ngồi là đồ suốt một giờ liền để không phải nặn óc nghĩ ra một cớ khác từ chối chồng.Một người bạn có con gái học cùng lớp con trai tôi còn kể, cô ấy thậm chí cố đánh răng tới 15 phút, cho tới khi nghe thấy tiếng chồng ngáy bên ngoài.Chuyện gì đang diễn ra vậy? Tôi tự hỏi. Tại sao sau chừng ấy năm, khao khát của những người vợ như chúng tôi dành cho chồng lại tụt dốc nhanh tới mức ấy? Tôi còn nhớ những đêm trước kia, cũng chẳng phải xa xôi lắm, tôi trèo lên giường, nhìn chồng âu yếm và chẳng cần ai nhắc ai, chúng tôi cứ quấn lấy nhau.Giờ thì tôi bắt đầu né tránh những giờ “nguy hiểm”. Tôi bắt đầu học cách giả vờ đau đầu khi nhìn thấy chồng về nhà lúc 5h chiều sau khi anh tan làm. Có lần, tôi còn mặc cả bộ đồ ngủ có dòng chữ “Đừng nghĩ về nó!” để ra dấu cho chồng. Nếu anh không hiểu, tôi sẽ để hộp băng vệ sinh của mình gần cốc đựng bàn chải đánh răng của anh và khi lên giường, tôi nằm ở tư thế vắt chéo 2 tay như phòng vệ.Thực sự thì điều mà tôi muốn né tránh không phải là “ân ái” với chồng mà tôi không muốn phải coi chuyện sinh hoạt phòng the như một việc nhà, một nghĩa vụ. Tôi muốn trước khi vợ chồng tôi trở nên quá già, chúng tôi vẫn có thể “yêu” để thăng hoa, chứ không phải “yêu” để “nộp thuế”.Sau nhiều trăn trở, tôi quyết định đi tư vấn. Nghe chuyên gia phân tích, tôi đã lấy lại tinh thần và chuẩn bị sẵn sàng cho việc tìm lại cảm hứng của mình. Có điều, nếu hôm nay, chồng tôi đọc được bài viết này, “chuyện ấy” vẫn không thể xảy ra, trừ phi… đống rác dưới nhà đã được phân loại.Vẫn biết điều này rất có lỗi nhưng việc gì cần ưu tiên thì vẫn phải ưu tiên chứ!Theo Paula Hall, chuyên gia trị liệu tâm lý, lý do khiến nhiều người phụ nữ chán chuyện phòng the có thể là do sự thay đổi về mặt sinh học. Khi lần đầu tiên “gần gũi” với một người, cơ thể phụ nữ sản sinh phenylethylamine, có tác dụng kích thích ham muốn, tăng khoái cảm.Tuy nhiên, sau 18 tháng, phenylethylamine dần cạn kiệt. Đây cũng chính là thời điểm mà theo thuyết tiến hóa thì phụ nữ nên mang thai bởi trong thời kỳ mang bầu, cơ thể giải phóng nhiều oxytocin, hay còn gọi là hormone tình yêu, giúp tăng mức độ gần gũi giữa 2 phía.Tuy nhiên, sau khoảng 10 năm kết hôn, hầu như không ai có thể còn nguyên ham muốn như ban đầu với nửa kia của mình, đặc biệt là với phụ nữ khi lượng testosterone trong cơ thể họ thấp hơn đàn ông tới 40%. Họ phải nỗ lực rất nhiều mới có thể duy trì được ham muốn của mình.
Kienthuc