Lần này, vì một lý do rất vớ vẩn mà Phú đánh vợ thâm tím mặt mày khiến chị Bích không thể bỏ qua. Biết khó có thể xin vợ tha thứ, Phú dọa nếu chị Bích không quay về, anh ta sẽ giết các con rồi tự vẫn.
Vì quá nhiều lần nghe chồng hứa hẹn nên lời đe dọa của Phú không làm người vợ mảy may thay đổi ý định. Sự cương quyết ly hôn của chị Bích khiến Phú cay cú. Anh ta đi mua 2 chai thuốc diệt cỏ về hòa với đường với mục đích sẽ cho các con uống rồi mình uống sau để mấy bố con được chết cùng nhau.
Thế nhưng khi thấy cô con gái 5 tuổi uống xong, nôn mửa và vật vã đau đớn thì Phú lại sợ. Kết cục là chỉ có bé gái 5 tuổi thiệt mạng còn Ngô Văn Phú - ông bố mất hết tính người phải trả giá bằng bản án tù không hẹn ngày về.
Lòng ích kỷ đã hại chết hạnh phúc...
Đã gần 2 năm trôi qua nhưng vụ án bố ép con gái 5 tuổi uống thuốc diệt cỏ xảy ra tại huyện Đông Triều, Quảng Ninh từng khiến dư luận rúng động lại một lần nữa được nhắc đến khi chúng tôi có chuyến công tác về trại giam Quảng Ninh.
Đề cập đến những vụ án xuất phát từ mâu thuẫn tình cảm trong gia đình, đội trưởng giáo dục trại giam Quảng Ninh bảo sẽ cho chúng tôi tiếp xúc với một phạm nhân có thể coi là một điển hình về những vụ án có nguyên nhân trên.
Người đó chính là nam phạm nhân Ngô Văn Phú, SN 1990, ở Đông Triều, Quảng Ninh. Phú chính là kẻ hai năm trước đã ép con gái mình uống thuốc diệt cỏ chỉ vì mâu thuẫn trong sinh hoạt đời thường giữa hai vợ chồng.
Theo tài liệu điều tra, ngày 23-9-2016, vì muốn níu kéo tình cảm với vợ là chị Nguyễn Thị Bích, khi đó đang bên nhà ngoại ở Sơn Đồng, Bắc Giang , Phú gọi điện cho vợ đe dọa nếu không về nhà, anh ta sẽ giết các con rồi tự vẫn.
Vì rất nhiều lần tha thứ cho chồng nhưng Phú không chịu sửa chữa thói gia trưởng vũ phu nên chị Bích nhất quyết không về. Tức giận, Phú đã mua 2 chai thuốc diệt cỏ và 1kg đường trắng đem về hòa vào cốc nước rồi đưa cho con gái 5 tuổi uống.
Mục đích của Phú là sau khi cho con uống xong, anh ta cũng sẽ uống để hai bố con cùng chết. Tuy nhiên sau khi cháu Ph uống xong, thấy con gái nôn ói, quằn quại đau đớn thì Phú sợ, không dám uống nữa.
Lúc này bà nội cháu Ph sang nhà chơi, Phú sợ bị phát hiện nên đã bỏ đi. Cháu Ph được người thân đưa đi BVĐK thị xã Đông Triều (Quảng Ninh) cấp cứu sau đó chuyển đến cấp cứu tại BV Việt Nam – Thụy Điển (Uông Bí, Quảng Ninh).
Tuy nhiên, do bị ngấm độc nặng, cháu Ph. được chuyển đến BV Bạch Mai rồi được chuyển về điều trị tại BV Việt Nam – Thụy Điển nhưng đã không qua khỏi. Rạng sáng 25-9, cháu Ph tử vong. Ngay khi cháu Ph tử vong được ít giờ, CA thị xã Đông Triều đã tiến hành bắt giữ Ngô Văn Phú ngay tại nhà riêng. Được biết trước khi sự việc xảy ra mấy hôm, Phú mang về nhà một chiếc xe máy.
Thấy lốp xe bị non hơi, Phú bảo con gái sang nhà hàng xóm mượn bơm nhưng không ai có nên anh ta sai vợ đi mượn. Do đang chăm con nhỏ nên chị Bích chưa đi ngay được. Chỉ có vậy mà Phú đóng cửa dùng điếu cày đánh vợ.
Giận chồng, chị Bích đưa cháu Ph và cậu con trai nhỏ về nhà ngoại. Cậu con trai thì gửi sang nhà mẹ chồng, nhờ bà nội chăm hộ. Cũng như những lần trước, Phú lại lên Bắc Giang tìm vợ cầu xin tha thứ. Tuy nhiên do Phú hứa nhiều lần không thực hiện nên chị Bích nhất quyết không về.
Vài hôm sau, Phú đèo cậu con trai thứ hai lên thuyết phục vợ một lần nữa nhưng vẫn không thành công. Lấy lý do đưa con về đi học, Phú đón cả 3 con về Quảng Ninh và được vợ đưa cho 800 nghìn đồng để lo cho các con.
Ít hôm sau, Phú điện cho vợ xin 1 triệu đồng để sửa xe, nhưng vì không có nên chị Bích từ chối. Xin tiền không được, Phú quay sang mắng nhiếc vợ. Trong lúc bực tức, chị Bích có đề cập đến chuyện ly hôn thì nhận được tin nhắn đe dọa của chồng với nội dung: “Ngày này năm sau là ngày giỗ của bố con tao”. Chị Bích hoảng quá, vội vã bắt xe về thì con gái đã vào viện cấp cứu rồi.
Phạm nhân Ngô Văn Phú trong trại giam. |
Nước mắt người bố tội đồ
Với tội lỗi do mình đã gây ra, Ngô Văn Phú đã phải trả giá bằng bản án chung thân. Từ ngày về trại giam Quảng Ninh cải tạo, tính đến nay đã gần 2 năm nhưng Phú mới được một lần duy nhất được gặp người thân. “Tôi ở trại tạm giam hơn 1 năm, đến cuối năm 2017 mới về đây cải tạo. Từ ngày đi cải tạo, tôi chưa gặp người thân lần nào. Lần duy nhất gặp là ở trại giam cứu”, Phú kể.
Lần duy nhất gặp người thân ấy là mẹ Phú và hai đứa con trai. Chúng được bà nội cho vào thăm bố. Hai đứa trẻ còn đang tuổi mẫu giáo, nhìn thấy bố trong bộ quần áo trại giam thì lạ lẫm, ngơ ngác.
Chúng sà vào lòng bố, bi bô những câu ngộ nghĩnh càng như khoét sâu nỗi ân hận, đau đớn trong lòng những người làm cha, làm mẹ như Phú và bà nội. Chúng bảo nhớ bố, nhớ chị gái và không biết “chị đi đâu mà lâu về nhà chơi với chúng”. Rồi chúng hỏi bao giờ Phú về nhà, đi làm xa có nhớ chúng không...
Nhắc đến hai con, gương mặt nam phạm nhân này bỗng dưng trắng bệch ra, đôi mắt sùm sụp có lẽ vì khóc nhiều cụp xuống. Phú bảo từ ngày gây tội lỗi, anh ta không đêm nào được trọn giấc. Mỗi khi mệt quá thiếp đi, Phú lại thấy hiện lên trong đầu hình ảnh cô con gái bé nhỏ, ngoan ngoãn dễ bảo.
Những ký ức về con cứ như những thước phim thi thoảng lại hiện về trong đầu Phú, dày vò người cha tội lỗi. Phú bảo, không phải khi vào trại giam mới thấm thía tội lỗi của mình mà ngay khi nhìn thấy con nôn ói, anh ta đã day dứt, ân hận.
“Khi mẹ tôi sang nhà, không phải vì tôi sợ mà bỏ đi đâu. Tôi đã mò ra sông, cũng tính tìm đường chết nhưng vì lúc đó có nhiều người nên không thực hiện được”, Phú kể. Anh ta bảo thời gian chờ xét xử mới là những ngày tháng kinh hoàng.
Theo lời Phú thì ngày còn ở trại tạm giam, khi biết Phú vừa hại chết con mình, những kẻ cùng buồng đã tỏ rõ sự khinh bỉ. Có người còn nhổ nước bọt vào mặt Phú, thậm chí có người còn hét lên: Sao mày không đi chết đi…
Những câu nói đó giờ đây vẫn còn ám ảnh Phú cho dù ở trại cải tạo, không còn ai nhắc đến tội lỗi của anh ta nữa.
“Tôi rất muốn nói lời xin lỗi với gia đình nhưng không còn cơ hội nữa rồi. Từ ngày tôi gây ra tội lớn với con gái mình, vợ tôi không nhìn mặt tôi. Mẹ tôi do điều kiện sức khỏe nên cũng không thể thường xuyên vào thăm tôi được. Còn con tôi thì đang sống bên nhà ngoại, cách nhà tôi hơn trăm cây số nên muốn đón cháu vào thăm tôi, mẹ tôi phải đi lại rất vất vả”, Phú kể.
Bố mất trong một vụ tai nạn lao động khi đi làm mỏ, Phú và em trai lớn lên trong tình thương yêu đùm bọc của người mẹ. Bà đã quyết ở vậy để nuôi anh em Phú khôn lớn. Phú muốn đền đáp công lao của mẹ nhưng do nhận thức hạn chế nên không thể học hết chương trình phổ thông.
Nghỉ học từ năm lớp 11, Phú đi làm than rồi gặp và nên duyên vợ chồng với chị Bích khi đó cũng đang làm thuê cho một mỏ than. Sau khi lập gia đình, vợ chồng Phú được mẹ cho một mảnh đất để dựng nhà ở riêng.
Tuy nhiên, do thu nhập của hai vợ chồng không ổn định lại sinh nhiều con nên kinh tế gia đình luôn gặp khó khăn và đó chính là nguyên nhân khiến Phú từ chỗ yêu thương vợ trở nên cục cằn, thô lỗ.
“Mỗi khi đánh vợ xong, tôi biết việc làm của mình là sai nên chủ động tìm cô ấy để nói lời xin lỗi. Giờ đây tôi không mong gì ngoài việc cô ấy nuôi dạy hai con tốt. Tôi chỉ còn biết cải tạo thật tốt để có cơ hội trở về đền bù những thiệt thòi cho các con tôi. Tôi không mong được cô ấy tha thứ”, Phú ngắc ngứ.
Lần đầu tiên, tôi thấy anh ta khóc một cách thực sự.
Tác giả: Nguyễn Vũ – Đức Hùng
Nguồn tin: Báo Pháp luật & Xã hội