Ngày học đại học, tôi có 2 cô bạn nữa chơi rất thân với nhau. Chúng tôi, 3 đứa con gái đến từ 3 thành phố chẳng hiểu sao lại thân với nhau đến lạ. Có lẽ cùng "dở hơi" như nhau, cùng ế như nhau nên cả 3 lại càng thân.
Chuyện bắt đầu khi vào khoảng năm thứ 3 thì một cô bạn tôi có người yêu. Chúng tôi trước đó cũng ngờ ngợ khi thấy cô bạn mình có biểu hiện lạ lạ nhưng nó nhất quyết không nhận. Hóa ra, sau đấy con bé mới thừa nhận, vì bạn trai kém tuổi nên không dám kể 2 đứa tôi nghe.
Quả đúng là, ngày ấy tôi và cô bạn kia chẳng thể hiểu nổi sao con trai đầy ra mà lại phải đi yêu một nhóc kém tuổi. Vốn dĩ bằng tuổi lũ con trai đã suy nghĩ chẳng chín chắn bằng con gái rồi, đằng này còn kém tuổi. Và 2 đứa tôi cũng chẳng ngờ, bẵng đi vài năm sau đó, chính 2 đứa tôi lại lên xe hoa với chú rể không phải kém 1 mà là 4 - 5 tuổi.
Ảnh minh họa. |
Ngày mới quen chồng tôi bây giờ, tôi thật lòng chỉ coi cậu ấy như một người em. Thậm chí khi nghe cậu ấy tỏ tình hay gọi tôi là "em", xưng "anh", tôi còn cười phá lên. Tôi đâu phải trẻ con để thừa thãi thời gian với trò chơi tình ái này.
Tôi mặc sức xua đuổi, thậm chí còn nói không coi cậu ta như một người đàn ông mà chỉ như một cậu em dễ mến song cậu ấy vẫn bằng mọi cách theo đuổi tôi. Thôi thì tuổi trẻ bồng bột, tôi cũng nghĩ dăm bữa nửa tháng là cậu ta sẽ tìm được một em xinh tươi nào mới thôi. Vậy mà không.
2 năm sau đó, tôi đã chính thức nhận lời yêu của cậu trai kém tuổi ngày nào. Thật lòng tôi cũng không ngờ có ngày trái tim mình lại xao động trước người con trai kém mình tới 5 tuổi ấy. Huy ít tuổi nhưng quả thật là người đàn ông rất hiểu chuyện. Cách Huy quan tâm tôi hay vỗ về mỗi khi tôi cảm thấy gục ngã khiến trái tim tôi chẳng thể nào cưỡng lại.
Ngày xác định sẽ đến với Huy, tôi cũng biết chắc chắn hai đứa sẽ phải trải qua nhiều chông gai, thử thách. Tôi cũng từng là người không thiện cảm với mối tình chị em nên tôi biết, người ta bàn ra tán vào cũng là chuyện dễ hiểu. Chúng tôi đâu phải hơn nhau 1, 2 tuổi đâu mà là 5 tuổi. Bản thân tôi cũng ý thức được khoảng cách này lớn thế nào.
Nhưng có tình yêu nào là không khó khăn, trải toàn hoa hồng đâu. Quan trọng là chúng tôi hạnh phúc bên nhau đến cuối đời, đó mới là đích đến của hai đứa. Những lời đám tiếu ngoài kia đâu thể giúp chúng tôi xây dựng hạnh phúc sau này.
Khi hai đứa quyết định tiến đến đám cưới, chính bố mẹ tôi là người đã phản đối cuộc hôn nhân này. Bố tôi không muốn tôi lấy một người chồng ngoại tỉnh lại còn quá trẻ. Mẹ tôi thì lo rằng vài năm nữa thôi khi tôi có con cái vào rồi, trông tôi sẽ như người mẹ trẻ của chồng vậy.
Bố mẹ anh thì không phải vui vẻ lắm nhưng cũng không phản đối. Chúng tôi hiểu bố mẹ cũng là lo cho tương lai của hai đứa tôi thôi còn lòng mình đã quyết thì sẽ không bao giờ hối hận.
Đám cưới được tổ chức khá nhanh chóng, tôi theo chồng về quê ở 1 tuần đầu rồi sẽ quay lại thành phố làm việc và sống trong căn nhà bố mẹ tôi mới xây cho. Tôi những tưởng những khó khăn đã qua đi khi hai đứa quyết tâm đến với nhau rồi nhưng hóa ra, đó mới chỉ là sự bắt đầu.
Ảnh minh họa. |
Ngay sau ngày cưới nhà chồng tôi tổ chức ăn lại mặt hay một loại lễ gì đó theo phong tục quê anh mà tôi cũng không nhớ tên. Vì chưa quen biết ai nhiều nên ăn xong tôi nhanh nhanh chóng chóng xuống bếp rửa bát. Chỉ có mình tôi nhưng bát đĩa la liệt, song điều đó chẳng là gì so với những điều xảy ra sau đó.
"Này, con dâu chị có phải là gái son không đấy? Tôi hỏi thật chứ nhìn nó còn già hơn cả con dâu tôi đã đẻ 2 đứa. Nom phải như người có chồng có con rồi í chứ".
"Thế nào mà thằng Huy trắng trẻo đẹp trai là vậy mà lấy bà cô trông đến chán đời. Giục đẻ nhanh lên không lại "hết trứng"".
Đó là những lời bàn ra tán vào của cô dì chú bác và hàng xóm nhà chồng tôi. Nhưng có lẽ, đau hơn đối với tôi chính là lời đáp lại của mẹ chồng.
"Làm mẹ phải nhìn con chui đầu vào rọ thế tôi cũng buồn chứ. Nhưng nhà con bé đó mạnh dữ lắm, xây hẳn căn nhà 4 tầng cho 2 đứa luôn. Chắc biết con gái mình già nua nên các thêm các thứ hậu hĩnh gớm".
Hóa ra đó là những gì mẹ chồng tôi vẫn luôn suy nghĩ. Tôi cảm thấy không thể nuốt nổi cục tức này. Tôi sẽ không thể để bà tiếp tục cái suy nghĩ này.
Tác giả: Hoài Thu
Nguồn tin: khampha.vn