Tôi đang vừa lau nước mắt vừa viết những dòng tâm sự này gửi mọi người. Lấy chồng đúng là canh bạc cuộc đời, tôi bất hạnh nên không may lấy phải người gia trưởng, nhà chồng cũng không ai ra gì. Từ khi lấy chồng, cuộc đời tôi dường như thất bại hoàn toàn.
Tôi cũng được ăn học đàng hoàng, có công việc ổn định mới bước chân về làm dâu nhà người ta. Chúng tôi quen nhau được 4 tháng thì tôi có thai nên đám cưới diễn ra rất vội vã. Bố mẹ chồng tôi là người cổ hủ, ông bà không ưa gì tôi vì lúc nào cũng nghĩ tôi làm việc cho công ty thì không thể ổn định bằng những cô gái làm nhà nước. Chưa nói đến chuyện tôi có bầu trước nên ông bà càng ghét tôi hơn.
Trước khi kết hôn tôi cũng kịp nhận ra chồng mình không được như những người khác. Nhưng lúc đó vì con nên tôi phải nhắm mắt đưa chân để con tôi có bố. Đúng là con tôi chỉ được tiếng có bố thôi, bởi vì bố nó chẳng bao giờ quan tâm con. Tôi sinh đứa con đầu được nghỉ ngơi nửa tháng vì mẹ đẻ đến chăm. Sau hôm mẹ tôi về, tôi lại phải ôm con làm việc nhà như bình thường.
Đáng lẽ ngay từ giây phút ấy, tôi phải ly hôn mới đúng. Vậy nhưng cái vòng luẩn quẩn vẫn bám lấy tôi. Ảnh minh họa |
Bố mẹ chồng tôi không già yếu nhưng từ ngày có con dâu thì đùn đẩy mọi việc lên đầu tôi. Sáng ra ông bà đi tập thể dục chán chê, về nhà chưa có đồ ăn sáng thì nhất định sẽ tìm tôi để hỏi tội. Khi tôi sinh con xong, thói quen này vẫn không hề thay đổi. Thậm chí có hôm tôi phải bế con cả đêm, đến 4 giờ sáng con tôi mới chịu ngủ.
Tôi tranh thủ chợp mắt một chút, vì quá mệt nên không dậy nấu sáng được. Thế rồi mẹ chồng tôi về nhà mách con trai để chồng tôi sửng cồ lên với vợ. Tôi còn nhớ lần ấy, anh đã nói với tôi một câu mà cả đời tôi không quên được: "Tôi cưới cô về là để phục vụ tôi, phục vụ bố mẹ tôi. Còn cô không làm tròn bổn phận thì cô cứ liệu hồn".
Đáng lẽ ngay từ giây phút ấy, tôi phải ly hôn mới đúng. Vậy nhưng cái vòng luẩn quẩn vẫn bám lấy tôi. Con được 6 tháng, tôi bắt đầu đi làm trở lại. Làm việc được 2 tháng thì tôi lại sơ sẩy để có bầu. Lần này, cả chồng và nhà chồng bắt tôi bỏ vì sợ không đủ tiền nuôi con. Tôi thương con nên nhất quyết không phá bỏ, thành ra chồng và bố mẹ chồng càng có thành kiến với tôi hơn.
Tôi duy trì làm việc được 3 tháng thì phải xin nghỉ do ốm nghén quá nặng. Hễ ăn gì tôi cũng nôn, có khi vừa đưa cốc nước lên miệng thì đã phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo. Tôi nghỉ việc ở công ty, dự định sinh con xong sẽ đi tìm một công việc mới. Kể từ đợt ấy, chồng tôi về nhà nhìn thấy vợ là quát tháo, chửi bới. Còn mẹ chồng thì suốt ngày chiếc móc và nói tôi ăn bám con trai bà.
Lẽ ra tôi không nên xin nghỉ việc. Vì từ lúc ở nhà, tôi không khác gì một người giúp việc. Tôi phải chăm con lớn, lại lo chu tất việc nhà. Người ta bầu thì lên cân, tôi đây càng ngày càng sút cân vì thiếu chất, suy nhược. Tôi chẳng dám nói với chồng vì nói ra anh lại có cớ để mạt sát.
Đến khi tôi ngủ dậy thì đồ ăn đều hết, bếp núc lạnh tanh, một chồng bát đũa bẩn còn đang đợi tôi dọn dẹp. Ảnh minh họa |
Tôi cố chịu đựng đến hôm nay cũng vì đứa con trong bụng. Chỉ còn vài tuần nữa là sinh nên cơ thể tôi bắt đầu nặng nề hơn trước rất nhiều. Hôm nay là giỗ bà nội chồng tôi, dù bà mất đã lâu rồi nhưng mẹ chồng vẫn bắt tôi phải làm rất nhiều món để thắp hương bà. Tôi dậy sớm đi chợ, nấu cơm và dọn đồ cúng. Nấu cơm xong, tôi mệt lả người. Tranh thủ khi cả nhà chưa về, tôi lên giường ngủ với con. Vậy mà mọi người về nhà ăn uống không ai lên tầng 2 kêu tôi dậy. Đến khi tôi ngủ dậy thì đồ ăn đều hết, bếp núc lạnh tanh, một chồng bát đũa bẩn còn đang đợi tôi dọn dẹp.
Tay tôi run lên vì đói nhưng vẫn phải nhặt từng chiếc bát vào chậu để rửa. Khi đang làm dở thì con trai tôi ngủ dậy, thằng bé sốt từ tối hôm trước nên rất bám mẹ. Lúc đó chỉ còn vài chiếc bát nữa là rửa xong, tôi thấy mẹ chồng xuống bếp nên nhờ bà làm nốt để lên bế con.
Không biết mẹ chồng tôi đã nói những gì với con trai. Tôi cho con bú xong, vừa đặt con xuống ghế phòng khách để con ngủ thì chồng tôi bê chậu nước rửa bát tới. Anh hằm hè với tôi rồi đổ cả chậu nước bẩn ấy lên người vợ: "Cô là con dâu cái kiểu gì đấy? Con khóc kệ nó, ai cho cô sai mẹ tôi rửa bát. Nhà có con dâu mà mẹ chồng phải rửa bát à? ". Tôi ướt sũng từ đầu đến chân, người đầy mùi tanh hôi của chậu nước rửa bát. Đúng là xấu hổ, nhục nhã cho cuộc đời tôi vì đã lấy phải con người này.
Thấy con dâu bị như vậy nhưng bố mẹ chồng đều tỉnh bơ. Đến nước này, tôi bắt taxi ôm con về nhà mẹ đẻ. Đúng là con tôi cần có bố, nhưng không phải là người bố làm ra nhữn chuyện tồi tệ như vậy. Về đến nhà lúc nửa đêm, người tôi còn chưa kịp khô ráo. Mẹ tôi ra mở cửa, tôi chỉ biết ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở. Tôi đã tự hành hạ mình quá nhiều rồi, bây giờ tôi phải làm lại cuộc đời đúng không các bạn?
Tác giả: Ngọc Trinh
Nguồn tin: emdep.vn