Cuộc sống

Ăn bạt tai của chồng vì đi làm nựng con "ngoan không mẹ về đánh cả bà lẫn cháu nhé"

Tôi vốn là con gái nhà khá giả, còn nhà chồng không đến nỗi nghèo đói nhưng cũng chẳng có gì dư dả. Oái oăm thay, người phản đối tình yêu của chúng tôi không phải là bố mẹ tôi mà chính là mẹ anh. Mẹ anh nói với anh rằng “lấy con gái nhà giàu về mất công hầu hạ chiều chuộng nó”. Dĩ nhiên, vì yêu, tôi đã bỏ qua lòng tự ái để làm anh yên tâm rằng tôi là con nhà giàu nhưng không phải là tiểu thư sang chảnh.

Sau cưới, vợ chồng tôi ở chung với mẹ chồng. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì ai cũng biết rồi, không phải lúc nào cũng cơm lành canh ngọt. Đồ đạc trong nhà, tôi mà dọn dẹp cất đặt không hỏi ý kiến mẹ chồng, tức thì mẹ chồng bảo tôi “vừa về làm dâu đã muốn soán ngôi làm chủ”. Đến bữa ăn, tôi nấu những món lạ, thì bà bảo bà vốn nghèo không quen ăn sơn hào hải vị nên không thấy ngon, đừng nghĩ có tiền rồi tiêu xài hoang phí. Tôi làm những món ăn giản dị theo ý bà, mãi rồi bà bảo với hàng xóm, “nó nghĩ tôi nghèo chỉ hợp với cá kho, với thịt lợn nên ăn mấy món đó quanh năm”. Nói chung là tôi làm gì bà cũng khó chịu.

Mâu thuẫn lớn dần khi tôi sinh con. Mẹ chồng lúc nào cũng chỉ chăm chăm theo ý mình. Tôi góp ý thì bà gắt “tôi đã nuôi lớn chồng cô đấy, đừng có mà trứng khôn hơn vịt”. Tôi nói với chồng, rằng mẹ có thành kiến với tôi hòng mong chồng hiểu, thông cảm và giúp đỡ tôi. Nhưng lúc nào anh cũng gạt đi “mẹ già rồi, người già khó tính, nói nhiều là bình thường, em hơi đâu để ý. Em cứ làm tốt phận sự của em là được rồi”. Chồng nói thế, tôi đâu còn gì để nói.

Sáu tháng sau sinh, tôi đi làm. Giao con cho bà nội tôi cũng không yên tâm nhưng chẳng còn cách nào khác. Mẹ ruột tôi thì còn bận kinh doanh, không có thời gian trông cháu giúp.Trước khi đi làm, tôi vắt sữa để ở nhà, còn hướng dẫn kĩ càng cách pha thêm sữa bột cho bé. Thế nhưng ở nhà, bà chỉ cho cháu uống nước cơm chứ không cho uống sữa. Bà nói chồng tôi hồi bé không có sữa, nhờ có nước cơm mà khôn lớn, khỏe mạnh, thông minh như bây giờ, đừng có mua sữa tốn tiền, làm giàu cho thiên hạ. Tôi mách chồng, hi vọng chồng góp ý với mẹ. Chồng tôi cũng nói “mẹ nói có sai đâu. Em lần đầu làm mẹ, có những cái cũng phải học hỏi mẹ chồng”.

Ngày xưa yêu nhau, tôi luôn nghĩ chồng tôi tâm lý, hiểu biết. Anh chu đáo với gia đình, với mẹ, tôi nghĩ chắc cũng sẽ thương vợ thương con. Sống chung rồi mới biết anh cũng vô cùng bảo thủ và gia trưởng. Mẹ anh nói gì cũng đúng. Nếu tôi và mẹ bất đồng chuyện gì đó, anh luôn cho rằng người sai là tôi.


Bảy tháng, con tôi trải qua cơn sốt đầu tiên trong đời. Bác sĩ nói cháu bị sốt vi rút, không cần uống thuốc, chỉ cần chăm sóc đúng cách sẽ tự khỏi. Con ốm, tôi phải xin nghỉ làm một tuần ở nhà. Hôm tôi đi làm lại, nhìn con gầy sọp sau trận sốt mà thương. Lúc tôi dắt xe ra cửa, thằng bé ngồi trên đùi bà ngằn ngặt khóc đòi mẹ. Tôi quay vào nựng con: “Mẹ đi làm kiếm tiền mua sữa. Cu Bon ở nhà ngoan, không được quấy bà. Hư là về mẹ đánh cả bà lẫn cháu đó nhé”.

Chiều đó tôi về, vừa bước vào nhà chồng tôi đã chạy ra cho tôi ngay một bạt tai. Tôi ú ớ chẳng hiểu gì thì anh rít lên: “Cô giỏi lắm, dám đòi đánh cả mẹ chồng. Cô tưởng bố mẹ cô giàu có thì có quyền khinh mẹ tôi chắc. Mẹ tôi ở nhà trông con cho cô đi làm nên cô tưởng bà là người hầu, là ô-sin của cô à? Cái gì mà đánh cả bà lẫn cháu hả?”. Ngoài cửa thì chồng tôi hét. Trong nhà thì mẹ chồng đang khóc, vừa khóc vừa than “có ai khổ như cái thân tôi không?”.

Tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Khi nói câu đó, thực chất tôi chỉ có ý nựng con, cũng không quá để ý đến câu từ. Tôi không ngờ mẹ chồng vin vào câu nói đó, về mách chồng tôi là tôi hỗn láo mất dạy. Dù rất bực bội, rất ấm ức, tôi vẫn bình tĩnh bế con ngồi xuống. Tôi nói “con chỉ đơn giản là nựng con, không hề có ý hỗn với mẹ. Nếu mẹ thấy nói như vậy là không được thì coi như con sai, con xin lỗi. Mẹ có thể góp ý thẳng với con, đừng thêm thắt với chồng con khiến anh ấy hiểu lầm. Thấy con trai đánh vợ như vậy, mẹ đã hài lòng chưa?”.

Tôi bế con lên phòng, mặc kệ mẹ chồng và chồng tôi lầm bầm ở dưới. Càng nghĩ tôi càng thấy ức chế và khó chịu. Câu nói đó, vào hoàn cảnh đó, ai cũng có thể hiểu chỉ là câu nói đùa. Sao mẹ chồng và chồng tôi lại nâng tầm quan điểm lên thành “mất dạy, hỗn láo”. Hay là “không yêu bới bèo ra bọ”?

Tôi đã yêu anh, lấy anh, không kể nghèo khó. Tôi về làm vợ anh, làm dâu mẹ anh, tự thấy đã cố hết sức mình. Vậy mà mẹ chồng lúc nào cũng đợi tôi sơ hở để nhiếc móc, chì chiết. Chồng thì thấy mẹ buồn bã kêu than là đổ hết tội lỗi lên đầu vợ. Tôi không chê nhà chồng thì thôi. Cớ sao nhà chồng lại tìm mọi cớ chì chiết tôi chỉ vì nhà tôi giàu có hơn họ. Có phải tôi đã lấy nhầm người, làm dâu nhầm nhà rồi không?

Tác giả: Thu. H

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP