Quen biết anh đã nhiều năm, chủ yếu tiếp xúc qua điện thoại, tôi cũng chỉ ấn tượng ban đầu về việc anh là người nhiệt huyết, năng nổ trong công việc và có chút gì đó ranh mãnh. Lần đầu tiên gặp mặt anh không để lại ấn tượng gì trong tôi. Lần thứ 2 gặp, ngay đêm đầu tiên tôi vào công tác, anh đã chuốc say và đưa tôi vào khách sạn, tôi chống cự quyết liệt và bỏ đi ngay trong đêm. Khi gặp lại anh xin lỗi, nói anh say.
Mọi việc nếu như kết thúc ở đây khi chưa có hậu quả gì xảy ra thì tốt biết bao. Tôi ước gì mọi thứ có thể dừng lại ở đó. Những lần công tác tiếp theo, làm việc cùng anh, thực sự tôi đã bị anh thu hút, thấy anh có nhiều điểm giống mình, luôn hết mình cho công việc. Tôi nhớ có buổi họp ban dự án cùng anh, nhìn cách anh xử lý công việc quyết liệt, trán anh ướt đẫm mồ hôi, trong lòng tôi thấy ngưỡng mộ anh nhiều. Tôi biết anh là một người rất giỏi, với anh mọi thứ đều tự gây dựng, tự cố gắng. Tôi là người con gái độc lập, thế nên rất trân trọng những người có thực lực như anh. Tôi biết anh đã là chồng, là cha của người khác, đang có một gia đình hạnh phúc, với lại tình cảm trong tôi đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ trong công việc của anh. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người có gia đình, nhưng anh kiên trì tán tỉnh, nói những lời yêu thương. Tôi lảng tránh anh nhưng do công việc chung lại vẫn phải gặp, phải liên lạc. Có lẽ anh quá từng trải, còn tôi lại ngô nghê, không biết từ khi nào tôi trở nên mù quáng. Rồi tôi lại tặc lưỡi, chắc không sao đâu, sẽ chỉ yêu anh một thời gian rất ngắn thôi, tôi thông minh tự chủ mà, chắc chắn sẽ không sa đà vào mối quan hệ này đâu.
Rồi tôi trao cho anh cái quý giá nhất của đời con gái, tôi hoảng sợ và khóc rất nhiều, có lẽ tôi đã yêu anh thật nhiều, còn với anh tôi không hiểu gì cả ngoài công việc. Tôi cầu xin anh rời xa mình, chỉ cần anh không liên hệ với tôi nữa, dù khó khăn, khổ sở thế nào tôi cũng có thể vượt qua. Anh không đồng ý, anh quá tham lam, rõ ràng anh không thể đến bên tôi nhưng cũng không cho tôi dời xa. Rồi khi anh gọi tôi lại ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn tôi sinh con cho anh.
Giờ này, tôi quyết tâm quên bằng được anh, vì anh và vì mình nữa, tôi muốn anh được hạnh phúc. Tôi cũng rất sợ cuộc sống sóng gió, tôi đã sai và muốn sửa lại những sai lầm nhưng lại lo sợ, sợ mình sẽ có thai với anh. Dù thế nào tôi cũng cắt đứt liên lạc với anh. Hiện tại công việc của tôi khá ổn, có năng lực chuyên môn với mức lương thưởng khoảng 50 triệu/tháng, ngoài ra tôi tích lũy đủ để mua căn chung cư nhỏ. Nhưng tôi thấy như vậy thì quá tội nghiệp cho con của mình, tôi sẽ trả lời như thế nào khi con hỏi về ba? Rồi ba mẹ, người quen, dư luận, tôi sẽ phải chống chọi như thế nào? Thực sự tôi quá rối bời.
Tôi đã nghĩ hay là cứ uống thuốc để chắc chắn không có thai, rồi sẽ làm lại từ đầu, rồi sẽ quên tất cả chuyện này đi, nhưng chỉ nghĩ đến việc uống thuốc thôi tôi đã thấy tội lỗi vô cùng. Lần đầu sau khi uống thuốc, tôi đã khóc cả đêm vì hối hận, vì nghĩ biết đâu mình đã từ chối một sinh linh. Về anh, tôi sẽ quyết tâm để rời xa, tôi đã mù quáng khi nhìn vào một điểm tốt của anh, rồi yêu anh mà không thấy rằng anh thật xấu xa khi đã có vợ mà vẫn nói lời yêu thương tôi.
Tác giả: Như
Nguồn tin: Báo VnExpress