Chào các bạn, tôi chính là tác giả của bài viết: "Tận đáy lòng, tôi biết mình vẫn còn yêu chồng nhưng tôi không thể tiếp tục đày đọa bản thân và con trai mình được".
Tôi xin được kể tiếp câu chuyện buồn của mình. Buổi sáng ấy, tôi lén bế con trốn khỏi nhà chồng. Ngồi trên xe ôm về nhà mẹ, tôi chỉ nghĩ đến cái chết. Ngày rời nhà theo chồng, tôi hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhưng chỉ 2 năm sau, tôi lại đường cùng bế con về làm gánh nặng. Nhìn con trai ngủ say trên tay, tôi gạt nước mắt tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Nếu tôi cũng gục ngã thì con trai tôi sẽ phải sống làm sao?
Bố mẹ thấy tôi bế con về với hai bàn tay trắng thì xót lắm. Đến tiền trả tiền xe ôm tôi còn chẳng có. Tôi cũng không hề đem theo được một bộ quần áo nào cho tôi và con. Mẹ tôi rưng rưng nước mắt bế cháu vào nhà. Bố tôi xuống nhà bắt con gà thịt nấu cháo cho mẹ con tôi ăn. Tuyệt nhiên không ai hỏi lí do vì sao tôi lại bế con về.
Ngay trưa hôm đó, mẹ chồng tôi gọi điện cho bố tôi. Không đợi bố tôi hỏi han điều gì, bà đã mắng xối mắng xả. Bà mắng bố mẹ tôi không biết dạy con nên tôi mới dám bế con trốn khỏi nhà chồng. Bà mắng tôi vừa ngu vừa dại, ra đi là đi luôn chứ đừng mong trở về. Cuối cùng, bà nói đang đốt hết quần áo của tôi cho khuất mắt. Nói xong rồi, bà cúp máy.
Tôi cũng không hề đem theo được một bộ quần áo nào cho tôi và con. (Ảnh minh họa |
Bố tôi giận quá, bắt tôi viết đơn ly hôn ngay. Giây phút bố nói: “Sống mà nhục nhã thì chi bằng kết thúc sớm để còn giữ chút thể diện nuôi con”, tôi đã đặt bút viết đơn. Ngay chiều hôm đó, tôi đi nộp đơn ly hôn đơn phương.
Chồng tôi nghe lời mẹ, chiều gọi điện, nhắn tin mắng chửi tôi. Tôi im lặng, anh càng làm tới. Có lẽ anh và gia đình chẳng thể ngờ tôi đủ can đảm nộp đơn ly hôn. Mãi 10 ngày sau, khi tòa gọi chồng tôi tới hòa giải lần 1, anh mới giật mình.
Anh đến nhà tôi, ban đầu tìm cách dọa nạt để uy hiếp. Nhưng tôi đâu sợ, tôi sẽ tìm việc làm, sẽ nuôi được con một mình mà không cần chồng. Gặp nhau ở tòa, thấy tôi cương quyết quá, chồng tôi mới xuống nước. Anh nói vẫn còn yêu thương tôi nên mong tôi suy nghĩ lại. Tòa án thấy thế lại hòa giải chứ không đồng ý cho chúng tôi ly hôn.
Không ngờ, anh cũng đanh mặt lại nói: "Vợ có thể thay nhưng bố mẹ chỉ có một". (Ảnh minh họa) |
Những ngày sau, chồng tôi ngày nào cũng qua nhà tìm tôi và con. Anh năn nỉ bố mẹ tôi, xin lỗi và hứa hẹn đủ điều. Anh đưa con đi chơi, mua đồ chơi cho con, mua quà cho bố mẹ tôi. Thấy anh có sự thay đổi, bố mẹ tôi cũng bảo tôi từ từ, cho anh thêm thời gian để trưởng thành. Lúc đó, tôi đã thoáng suy nghĩ về việc tái hợp. Nhưng khi tôi hỏi về người yêu cũ, anh im lặng. Tôi hỏi về chuyện ra ở riêng, anh cũng im lặng.
Một hôm, tôi làm căng, hỏi chồng giờ có chịu ra ở riêng không để tôi còn biết đường tính tiếp. Không ngờ, anh cũng đanh mặt lại nói: “Vợ có thể thay nhưng bố mẹ chỉ có một”. Tôi cười đuổi anh về. Thế đấy, tôi đã hi vọng sẽ tái hợp để con trai tôi không bị thiếu thốn tình cảm. Nhưng chồng tôi đã thế này thì… Tôi sẽ tiếp tục làm đơn ly hôn. Tôi không thể sống với một người chồng vừa vô tâm vừa vô tình, không thể sống với một nhà chồng cay nghiệt như vậy cả đời được. Quyết định của tôi là đúng đắn phải không?
Tác giả: T.H.H
Nguồn tin: helino.ttvn.vn