|
Nhà người ta, thấy con trai mình làm rể nhà không có con trai thì lo nặng gánh, vì không có con trai thì con rể cũng sẽ phải lo việc trong ngoài khi nhà vợ có việc cần hay bố mẹ vợ già yếu. Mẹ tôi thì ngược lại, cảm thấy đó là điều may mắn, vì bà nghĩ, nhà con gái cả, sau này bố mẹ vợ không còn thì nhà cửa của cải cho con gái chứ cho ai.
Bố vợ tôi là người có chức có quyền, nói giàu nứt đố đổ vách thì không phải nhưng cũng thuộc dạng có của ăn của để. Nhà tôi thì chỉ thuộc dạng trung bình, mẹ tôi là dân kinh doanh buôn bán, sống cảnh mẹ góa con côi. Ngày xưa mẹ tôi lấy chồng nghèo, cái nghèo cứ ám ảnh bà đến nỗi như một cơn ác mộng.
Vậy nên khi biết tôi yêu cô gái con nhà giàu có, bà rất vui. Vợ tôi là chị cả, sau còn có cô em đang du học nước ngoài. Nhà rộng rãi, neo người, lại gần chỗ làm của vợ chồng tôi, vậy nên trước khi cưới bố mẹ vợ ngỏ ý hai vợ chồng tôi có thể ở trong nhà để tiện đường đi làm, thay vì về ở nhà tôi, mỗi ngày cả đi cả về hơn ba mươi cây số.
Tôi là đàn ông, tâm lý sợ “chó chui gầm chạn” nên khéo léo từ chối, dẫu vợ tôi dùng mọi cách để tôi chịu “ở rể”. Con gái mà, ai chẳng sợ cảnh làm dâu. Nhưng tôi với bản tính đàn ông, nhất định không đồng ý. Chuyện này tôi không nói với mẹ.
Thời gian đầu mới cưới, mẹ tôi rất chiều con dâu. Bà dậy sớm, làm bữa sáng, còn bảo con dâu cứ ngủ thêm. Bà chuẩn bị cơm trưa cho hai vợ chồng tôi đi làm. Bà cố gắng tạo cho con dâu tâm lý thoải mái nhất. Ngược lại vợ tôi cũng biết điều, tiền chợ búa đều đưa cho mẹ chồng dư dả, thỉnh thoảng còn biếu bà khoản này khoản nọ để bà tự ý chi tiêu. Tôi bảo vợ tôi “làm dâu như em thì có gì đâu mà phải sợ”.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Một ngày đẹp trời, trong lúc cùng làm bữa tối, vợ tôi vui miệng kể chuyện bố mẹ cô ấy mấy lần đề nghị vợ chồng tôi về ở chung, thứ nhất cho vui nhà vui cửa, thứ hai tiện chỗ làm, nhưng vì tôi thương mẹ ở một mình, lại sợ mang tiếng ở nhờ nhà vợ nên không đồng ý. Lúc đó tôi cũng có ở nhà, nghe rõ tiếng mẹ tôi lanh lảnh dưới bếp: Ông bà thông gia tính toán thật là chu đáo. Mẹ còn khỏe, đâu có cần người trông nom. Hai đứa hôm nào cũng sáng đi tối về, đường xa vừa nguy hiểm vừa mệt mỏi, chưa kể ngày mưa ngày nắng. Để mẹ bảo chồng con nó nghĩ lại.
Tối hôm đó, trong lúc vợ tôi xem phim trên phòng thì mẹ gọi tôi ra ngoài kêu đi bộ tập thể dục. Mẹ cằn nhằn tôi, rằng miếng ngon người ta dâng đến tận miệng còn chê. Nhà vợ tôi rộng rãi khang trang thế, về đó ở, đối xử tốt với bố mẹ vợ một tý. Thói đời ở lâu thì thành thổ địa, kiểu gì sau này cơ ngơi đó chẳng thuộc về vợ chồng tôi. Mẹ nói tôi thời cơ thuận lợi không chớp lấy, sau này cô em gái học xong về nước, lấy chồng mà thằng đó nó khôn hơn, nó chịu ở rể thì có phải là tôi thua thiệt. Rồi mẹ bảo tôi, nên viện cớ xa xôi bảo vợ chuyển về bên ngoại mà sống, giờ nó còn khỏe, mai này nó bầu bì bụng to đi lại vất vả.
Xưa nay tôi cũng biết mẹ tôi coi trọng bạc tiền, nhưng không ngờ mẹ lại tính xa như thế. Tôi nói vợ chồng tôi có học, có thu nhập, biết làm ăn tích cóp rồi sẽ có tiền xây nhà. Mẹ mắng tôi “học nhiều mà sao ngu, người ta cho ăn còn không chịu ăn đòi làm mướt mồ hôi ra có ăn mới chịu”.
Chuyện tưởng chỉ dừng lại ở đó, nhưng không. Mẹ tôi bắt đầu thay đổi thái độ với con dâu chóng mặt. Bà không còn làm bữa sáng, cũng không nói với vợ tôi. Bữa vợ tôi dậy muộn một tý, bà bảo chẳng có nhà ai mẹ chồng dậy sớm cơm nước cho con dâu tận miệng, rồi kiếm chuyện mát mẻ xa gần rằng quen sống nhà giàu nên không chịu thương chịu khó. Vợ tôi cấn bầu, nghén lên nghén xuống, bà mát mẻ “phụ nữ ai chẳng sinh đẻ mà làm như cái gì ghê gớm lắm”. Bà tìm đủ thứ để bắt bẻ con dâu, khiến vợ tôi cũng hoang mang không hiểu cô ấy sai trái gì mà bỗng dưng bị ghét.
Tôi bảo mẹ tôi, vợ có chưa thạo việc hay chưa quen nếp nhà thì mẹ từ từ chỉ dạy chứ đừng móc mỉa cô ấy như thế. Mẹ tôi bảo “là tao kiếm chuyện cho nó không chịu nổi muốn về bên ngoại mới thôi”. Đến nước này thì tôi chịu thua.Tôi không bảo được mẹ hãy dừng soi mói làm khó cô ấy, càng không thể bảo với vợ là mẹ tôi cố tình kiếm chuyện vì mục đích đẩy con trai mình đi ở rể. Nhiều khi thấy vợ tủi thân ấm ức, thương mà không biết làm sao.
Gia đình từ chỗ đang ấm êm nay bỗng dưng thành ngột ngạt. Vợ tôi ít nói, ít cười, không còn tự nhiên xởi lởi như trước. Có lần, vợ tôi rụt rè đề nghị “hay anh tìm lý do hợp lý xin về ngoại ở được không, cứ đà này chắc em không biết làm sao. Em làm gì cũng không vừa ý, nói gì cũng không vừa tai, cũng chẳng biết do dâu mà tự nhiên mẹ hà khắc với em như vậy. Em có bầu, cũng mệt mỏi quá”.
Tôi biết mẹ tôi tâm không ác không xấu, chỉ là có chút tham lam. Nhưng ở rể thì tôi thực lòng không muốn. Tôi đã nghe nhiều người kể chuyển ở rể khó khăn như thế nào, ăn uống, nói năng cũng không được tự do, đi về phải nhìn sắc mặt nhà vợ mà sống, vợ hư láo hỗn hào cũng không dám tiếng nặng, tiếng to, dù có đi làm kiếm tiền về cũng bị người đời coi như ăn bám. Tôi không thích sống cái kiểu ấy, nhưng giờ thương vợ, cũng không muốn vợ vì lòng tham của mẹ tôi mà bị đọa đày.
Vả lại, mẹ tôi sức khỏe cũng không được tốt, nay ốm mai đau thường xuyên. Để mẹ sống một mình tôi thật không nỡ. Nhưng mẹ tôi thì một mực, chỉ cần tôi sung sướng, mẹ khổ một chút chẳng nhằm nhò gì. Thực ra, nếu tôi có chịu đưa vợ về nhà ngoại ở thì cũng là vì thương vợ chứ không phải nhắm đến cái cơ ngơi của nhà vợ sau này.
Bấy lâu nay tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chưa biết nên làm thế nào. Ở với mẹ thì mẹ tìm cách làm khó vợ. Mà về nhà vợ thì mẹ thui thủi một mình. Mẹ tôi già rồi, cả đời vì tôi mà vất vả, nay để mẹ một mình, có chuyện xui rủi gì thì tôi biết làm sao. Nhưng mẹ tôi thì không nghe tôi khuyên lơn điều gì, nhất định bằng mọi cách đẩy tôi đi ở rể. Liệu tôi có nên đi ở rể cho vui lòng vợ và vừa lòng mẹ tôi không?
Tác giả: V. Hoàng
Nguồn tin: Báo Dân trí