|
Đó là bạn thân của vợ tôi từ hồi Đại học, nghe nói đang ở chung với người yêu. Chẳng biết đang giận người yêu chuyện gì, tâm sự với vợ tôi ra sao mà vợ tôi bảo cô ấy đến nhà ở tạm mấy hôm. Tôi đã gặp cô ấy mấy lần, tính ra thì có quen biết nhưng thực sự không thích cô ấy đến ở nhà mình. Tuy nhiên vì đó là bạn thân của vợ nên nghĩ cũng không nên phản đối. Lại nghĩ cô ấy ở tạm vài hôm chẳng vấn đề gì.
Tôi chẳng hiểu sao cô ấy và vợ tôi cả tính cách, cả quan điểm sống trái ngược nhau hoàn toàn mà lại thân nhau được. Theo lời kể của vợ tôi, cô ấy còn là ân nhân khi đã hiến máu cứu vợ tôi bị tai nạn hồi học đại học. Hình như họ thân nhau từ đấy.
Vợ tôi giản dị bao nhiêu thì cô bạn ăn diện bấy nhiêu, vợ tôi kín đáo bao nhiêu thì cô ấy ăn mặc phóng khoáng bấy nhiêu. Cả cách nói chuyện của cô ấy cũng tự nhiên đến thiếu tế nhị.
Từ ngày cô ấy đến nhà, tôi như trở thành đàn ông độc thân vì vợ mình đã bị cô bạn chiếm dụng mất. Đêm nào cô ấy cũng kéo vợ tôi sang phòng cô ấy tỉ tê đủ thứ rồi ngủ luôn ở đó. Cô ấy còn thản nhiên mặc áo hai dây, váy ngắn tới bẹn trong những bữa ăn khiến tôi không dám nhìn thẳng sợ vợ suy diễn.
Thế nhưng điều đó chưa có gì đáng nói bằng việc tôi cảm giác cô ấy luôn cố ý mời gọi tôi những khi vợ tôi không có nhà. Cô ấy luôn kiếm cớ để gần tôi, than vãn đàn ông bây giờ toàn một phường đểu giả, rồi khen vợ tôi tốt phước có chồng tử tế. Có lần cô ấy còn hỏi tôi nghĩ như thế nào về “tình một đêm”.
Một lần, vợ tôi gọi điện thông báo sau khi tan sở cô ấy phải đến bệnh viện thăm chị đồng nghiệp mới sinh con. Vợ bảo tôi trên đường về ghé qua chợ mua ít thức ăn về cho cô bạn nấu. Tôi về đến nhà, cửa mở mà gọi không thấy ai thưa. Bỗng cô bạn từ nhà tắm đi ra, khăn tắm quấn hững hờ trên người. Tôi đã tế nhị đi vội xuống bếp, không ngờ cô ấy đi theo rồi vòng tay ôm tôi từ phía sau. Tôi sửng sốt đến độ vùng ra rồi tức giận với cô ấy. Tưởng cô ấy sẽ xấu hổ, ai ngờ cô ấy thản nhiên nói “vợ anh nói anh nghiêm túc, em thì nghĩ đàn ông thằng nào cũng giống thằng nào. Thật là ghen tỵ với vợ anh. Thực ra em chỉ thử lòng anh một chút thôi, nếu có gì không phải anh bỏ quá nhé”. Nói xong cô ấy đi thay đồ rồi vào bếp. Tôi thừa biết cô ấy nói vậy chẳng qua cũng chỉ là “chèo” không được nên cố “chống” thôi.
Tôi nhận ra nếu tình hình này cứ kéo dài quả thật không ổn, mà cô bạn của vợ thì hình như chưa có ý định rời đi. Tôi có nói khéo với vợ tôi, rằng cô ấy ở lâu tôi thấy không thoải mái. Nhưng vợ tôi nói “nhà thì rộng, cô ấy lại chẳng có chỗ nào để đi ngoài căn nhà cô ấy và bạn trai đang thuê trọ. Hiện tại tình hình của họ đang căng thẳng nên bạn chưa muốn về. Bạn đến ở, thêm người thêm vui, thêm bát thêm đũa chứ đâu có phiền hà gì. Hơn nữa, với em, bạn ấy còn là ân nhân. Bạn sẵn sàng hiến máu để cứu em, giờ bạn ở nhờ ít hôm mà tính toán coi sao được”.
Vợ tôi nói không có gì sai. Tuy nhiên có những điều mà vợ tôi chưa biết, rằng bạn cô ấy không phải là người đứng đắn nghiêm túc. Tôi dù sao cũng là đàn ông, cái ham muốn bản năng đàn ông đôi khi cũng khó nói lắm. Mà cô ấy thì lúc nào cũng nóng bỏng hớ hênh, nhất là những khi vợ tôi không có nhà. Biết đâu rồi những lúc vợ vắng nhà, rồi tình huống đưa đẩy, rồi lửa gần rơm, “khôn ba năm dại một giờ” ai biết được.
Nhưng tôi cũng không dám nói với vợ về chuyện bạn vợ có ý lả lơi với tôi. Nói ra rồi sinh lắm chuyện, vừa mất tình cảm bạn bè của vợ mà có khi vợ còn nghi ngờ cả sự chân thành của tôi. Mà để cô ấy ở lâu trong nhà tôi cứ cảm giác như có nguy cơ hiểm họa gì đang rình rập.
Nói hay không nói cũng cảm thấy không ổn. Chẳng lẽ cứ im lặng rồi tùy cơ mà ứng biến?
Tác giả: Q. Lộc
Nguồn tin: Báo Dân trí