Cuộc sống

Phụ tình người yêu nghèo, lấy vợ sang và cái kết đau lòng

Khi các mối quan hệ nhiều và các cô gái vây quanh tôi, tôi càng thấy mình có nhiều cơ hội và sự lựa chọn.

Tôi là một anh chàng đẹp trai, ga lăng, mồm mép nên con gái theo rất nhiều. Khi chưa ra thành phố lập nghiệp, tôi không biết được lợi thế của mình và thường hay nghĩ mình chỉ có thể làm được như vậy, chỉ có thể yêu một người và chung tình với cô gái ấy, đó là người con gái thanh mai trúc mã của tôi. Nhưng khi đi học, đi làm rồi có công việc ổn một chút, tôi bắt đầu có các mối quan hệ. Được nhiều người khen ngợi, quý mến, được sếp giao cho nhiều việc trọng đại, tôi trở thành cánh tay phải đắc lực của sếp. Tôi được nhiều người trọng dụng và đương nhiên, các mối quan hệ của tôi cũng mở mang.

Tình yêu cứ như thế trôi đi nhưng tình cảm thì nhạt phai. Tôi lâu dần không còn cảm nhận được sự vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên người tình thanh mai trúc mã nữa. Khi các mối quan hệ nhiều và các cô gái vây quanh tôi, tôi càng thấy mình có nhiều cơ hội và sự lựa chọn.

Tôi ít về quê hơn, cũng hay vui vẻ với đồng nghiệp trên công ty và quên hết những lời hứa hẹn với người yêu của mình ở nhà. Dù nói rằng sẽ cưới nhau, rồi cùng nhau lên thành phố sống nhưng sau này, khi gặp được người con gái si mê tôi, đem lòng yêu tôi và theo đuổi tôi hơn một năm trời, tôi đã thành kẻ ‘bắt cá hai tay’.

Khi phát hiện cô ấy là con nhà gia giáo, giàu có, tôi càng thấy cơ hội của mình rộng mở hơn. Nếu lấy được cô tiểu thư xinh đẹp con nhà giàu này, tôi sẽ có một tương lai rạng rỡ. Tôi đã liền một lúc yêu hai người con gái và sẵn sàng làm mọi việc để họ vui. (Ảnh minh họa)

Vẫn nói yêu người trước nhưng tôi lại một lòng cung phụng người yêu hiện tại. Khi phát hiện cô ấy là con nhà gia giáo, giàu có, tôi càng thấy cơ hội của mình rộng mở hơn. Nếu lấy được cô tiểu thư xinh đẹp con nhà giàu này, tôi sẽ có một tương lai rạng rỡ. Tôi đã liền một lúc yêu hai người con gái và sẵn sàng làm mọi việc để họ vui.

Chỉ là, tôi luôn ở thành phố nên những ngày trong tuần dành cho cô gái tôi đang yêu còn cuối tuần về lại ỉ ôi với người bạn thanh mai trúc mã. Tôi đã muốn nói lời chia tay người con gái cũ nhưng lại không dám. Cho đến một ngày cô ấy đọc được tin nhắn trong điện thoại của tôi và phát hiện, tôi nhân cơ hội đó nói lời chia tay. Cô ấy khóc lóc, cầu xin tôi quay về và sẵn sàng tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã không mảy may suy nghĩ, không cần một cơ hội nào cả, quyết định rũ bỏ mối tình 8 năm trời. Vì bây giờ, tôi là người có tương lai rộng mở. Lấy người con gái này, tôi sẽ là con rể nhà giàu và biết đâu, cơ hội sẽ mở cửa với tôi.

Bố cô ấy hứa sẽ cho tôi làm giám đốc ở công ty ông ấy đang là chủ tịch. Tôi vui mừng lắm và chắc chắn rồi, dù có các vàng tôi cũng không thể lấy người tình cũ. Tôi chuyển hẳn lên thành phố sống và cưới người vợ giàu có của mình, không quan tâm người yêu cũ khóc lóc, đau khổ ra sao.

Hơn 2 năm sống cùng gia đình người vợ giàu có, tôi mới thấm nỗi khổ của người đi ở rể. Ăn gì, uống gì tôi cũng không được tự do. Đụng vào cái gì thì bố mẹ vợ cũng nói tôi cẩn thận không làm vỡ vì đồ đắt tiền. Rồi, ông bà quản thúc tôi như quản thúc con dâu. Tôi được quyền quản lý công ty nhưng chỉ là vị trí quản lý chứ không phải giám đốc như ông nói, chỉ là quản lý ở cấp bộ phận nhỏ. Và tiền bạc cũng không được tự do thu chi, phải do bố mẹ vợ làm hết. Tôi như cái máy, cái chân sai vặt của họ vậy thôi.

Vợ tôi làm nũng, suốt ngày chỉ biết ăn chơi diện dập, nói sinh con thì sợ xấu người nên chỉ thích tôi chiều chuộng, chở đi mua sắm rồi đi chơi. Tôi có xe hơi nhưng nhìn chỉ giống như tài xế của vợ. Có lúc đi ăn với bạn cô ấy mà người ta còn nhầm tôi chính là anh lái xe.

Có lẽ, đây là cái giá tôi phải trả vì bỏ người yêu nghèo lấy vợ giàu. Âu cũng là số phận, cũng là điều tôi phải gánh chịu vì đã bỏ tình yêu của mình. (ảnh minh họa)

Ở trong nhà vợ, tôi chẳng có chút tự do nào. Đi thưa về gửi, tôi đã chán ngấy cảnh ấy. Nghĩ lại thời mình còn tự do, thích làm gì thì làm, thích sống ra sao thì sống, tôi thấy sung sướng làm sao. Giờ thì tôi thành như người bị buộc chân buộc cẳng. Tiền bạc không có, hữu danh vô thực. Sống ở nhà giàu nhưng suốt đời mang tiếng con rể nhà giàu, tôi thấy nhục nhã lắm.

Tôi về quê vợ tôi cũng chẳng buồn về. Ngày đó, tôi về một mình vì có giỗ nhà họ hàng, nói thế nào vợ cũng không theo về, bảo về đó nắng nóng. Tôi đành một mình đi xe khách về, vì xe hơi tôi không thể đi mà không có người đi cùng, vì ông bà sợ tôi bán hay đi lại chở bạn bè đua đòi. Tôi đành về trong tư thế ấy mà nước mắt trào dâng.

Về nhà, gặp lại tình cũ mấy năm trước, tôi không tin nổi người con gái tôi ruồng bỏ ngày nào giờ lại đẹp như tranh vẽ, một con trông mòn con mắt. Và hơn cả, chồng cô ấy là người đàn ông giàu có nhất vùng bây giờ. Nghe nói yêu chiều vợ lắm, cưng vợ lắm. Mẹ tôi cứ mắng tôi bảo ngày trước không lấy cô ấy, giờ nó giàu nó sướng, mày thì khổ sở, mất tự do, không có tiền cho bố mẹ. Nghe mà đau lòng.

Có lẽ, đây là cái giá tôi phải trả vì bỏ người yêu nghèo lấy vợ giàu. Âu cũng là số phận, cũng là điều tôi phải gánh chịu vì đã bỏ tình yêu của mình. Sự phản bội có lẽ không bao giờ nhận được kết cục tốt đẹp.

Tác giả: TG

Nguồn tin: khampha.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP