Cuộc sống

Chồng làm ăn xa gửi về cả bạc tỷ rồi mất hút, tới nơi tôi bật khóc trước cảnh tượng

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi tìm đến công ty anh chi nhánh ở Việt Nam để hỏi thì họ nói bên đó không có tình hình chính trị gì căng thẳng, công việc vẫn bình thường. Sợ có chuyện chẳng lành, tôi thuê người làm thủ tục để có thể bay sang đó sớm nhất có thể.

Vợ chồng tôi từng có thu nhập rất ổn. Chồng tôi trước làm trong một công ty xây dựng. Sau một thời gian làm việc tích luỹ kinh nghiệm, anh cùng vài người bạn ra ngoài mở công ty riêng.

Những năm ấy, phải nói là dễ kiếm tiền tới nỗi, cứ mạnh dạn đầu tư là có lời. Công ty của chồng tôi cũng làm ăn rất khấm khá. Vợ chồng còn trẻ nhưng đã có căn chung cư nho nhỏ và một chiếc ô tô. Nhưng ông trời cũng không cho ai tất cả. Khi chúng tôi vừa đón bé đầu tiên chào đời thì công ty anh gặp chuyện, lũ bạn của anh đã "thân ai người nấy lo", bỏ đi để lại toàn bộ trách nhiệm cho anh.

Chúng tôi bán hết mọi thứ có thể để trang trải khoản nợ rồi chuyển sang một căn nhà đi thuê. Cú sốc quá lớn lại vào thời điểm tôi mới sinh xong, thực sự nhiều lúc tưởng chừng không thể vượt qua nổi.

Cú sốc quá lớn lại vào thời điểm tôi mới sinh xong, thực sự nhiều lúc tưởng chừng không thể vượt qua nổi. Ảnh minh hoạ.

Biết lỗi không phải do chồng nên tôi chưa khi nào trách móc nửa lời. Thôi thì từ bây giờ vợ chồng lại bảo ban nhau đi lên từ hai bàn tay trắng. Anh là người có năng lực, tôi tin vợ chồng sẽ chẳng sống mãi cảnh nhà đi thuê.

Chồng tôi thì luôn cảm thấy rất có lỗi. Anh chuyển sang làm thuê cho một công ty xây dựng lớn với mức lương 40 triệu đồng/tháng. Con số đó không hề nhỏ nhưng để kiếm lại số tiền đã mất thật chẳng thấm vào đâu.

Ngày con tròn 1 tuổi, anh bàn bạc với tôi về việc sẽ đi nước ngoài làm vài năm để kiếm tiền.

"Anh đã nghĩ rất lâu rồi. Em cố gắng ở nhà chăm sóc con. Anh đi vài năm kiếm được khoản kha khá rồi về. Cảnh nhìn em và con phải sống nhà đi thuê, anh chịu không nổi. Tất cả là do anh năm đó đã không ..."

"Em với con vẫn sống tốt mà. Nếu anh đã quyết, em theo anh. Mẹ con em luôn ủng hộ mọi quyết định của anh. Em chỉ thương anh phải xa nhà vất vả thôi".

Lúc đầu nghe chồng nói, tôi cũng hoang mang lắm. Vợ chồng đang yên đang lành, dù có ở nhà đi thuê thật nhưng cuộc sống cũng dư dật thoải mái. Giờ mỗi người một nơi, ai biết được thế nào. Nhưng sự quyết tâm của anh đã khiến tôi quyết định tin tưởng, là hậu phương vững chắc cho anh.

Mọi thủ tục diễn ra khá nhanh chóng. Chồng tôi sang bên đó có mức thu nhập rất cao. Ngày gửi về tháng lương đầu tiên, tôi nhìn số tài khoản còn không tin vào mắt mình. Gọi cho anh, cả hai chúng tôi cùng rưng rưng mà chẳng ai dám khóc. Chỉ sợ khóc rồi sẽ để người kia lo lắng, chẳng thể nào an tâm.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Những tháng đầu tiên với tôi dài đằng đẵng như cả năm vậy. Cũng may có bà ngoại ở gần nên chuyện con cái của tôi cũng không quá vất vả. Những lúc bận tôi có thể gửi nhờ bà hay mấy bác hàng xóm bộ đội đã về hưu. Ai cũng thương chồng tôi vất vả nên giúp đỡ rất nhiệt tình.

Chúng tôi không được ở cạnh nhau nên cũng phải tìm mọi cách liên lạc thường xuyên cho phần nào nguôi ngoai nỗi nhớ. Hồi đầu ngày nào anh cũng gọi điện, nhắn tin về cho tôi. Anh bảo thương tôi một thân một mình phải cáng đáng mọi chuyện ở nhà. Tôi thì chỉ thương anh một mình nơi xứ xa, ốm đau chẳng có ai chăm sóc.

Tầm sang tới năm thứ 3 thì những cuộc gọi, tin nhắn cũng trở nên thưa thớt hơn. Hàng tháng anh đều gửi tiền về cùng những lời dặn dò hai mẹ con cứ tiêu thoải mái, còn đâu thì gửi tiết kiệm. Tôi gọi cho anh thì anh chỉ bảo do công việc giờ bận quá, không còn thời gian rảnh như trước.

Rồi anh dần mất hút hơn, cảnh vợ chồng sống xa nhau khiến tôi không khỏi nảy sinh nhiều suy nghĩ. Không biết liệu ở nơi xa anh có bị ốm không, hay ở bên đó có chuyện gì. Đỉnh điểm là khi, một lần như thường lệ điện thoại tôi nhận được tin nhắn báo tiền gửi về tài khoản. Nhưng lần này số tiền nhiều gấp 10 lần bình thường.

Tôi dụi mắt mấy lần mới tin được vào mắt mình. Gọi cho anh không được, tôi gọi đến ngân hàng xem có gì nhầm lẫn không thì câu trả lời đúng là số tiền anh chuyển thật.

Vài ngày sau vẫn không liên lạc được với anh, ruột gan tôi như lửa đốt. Sau đó tôi nhận được 1 tin nhắn duy nhất: "Hai mẹ con rút tiền mà mua lấy căn nhà. Anh nợ hai mẹ con một lời xin lỗi".

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, điện thoại anh lại không thể liên lạc được, tôi tìm đến công ty anh chi nhánh ở Việt Nam để hỏi thì họ nói bên đó không có tình hình chính trị gì căng thẳng, công việc vẫn bình thường. Sợ có chuyện chẳng lành, tôi thuê người làm thủ tục để có thể bay sang đó sớm nhất có thể.

Tìm đến địa chỉ trước đây anh có nói, tôi sững người khi thấy chồng mình đứng trước mặt. Vợ chồng bao năm mới được gặp nhau, nhưng sao lại trong hoàn cảnh trớ trêu quá.

Cú sốc quá lớn lại vào thời điểm tôi mới sinh xong, thực sự nhiều lúc tưởng chừng không thể vượt qua nổi. Ảnh minh hoạ.

"Anh không hề liên lạc gì về nhà mà chỉ nhắn một tin nhắn đầy khó hiểu. Em đã lo anh có chuyện chẳng lành nên gửi con cho bà rồi tức tốc bay sang đây. Nhưng có lẽ em đã lo thừa".

"Anh xin lỗi. Giờ anh không biết nói gì với em ngoài hai từ xin lỗi".

Tôi ù cả hai tai khi nghe chồng nói về sự thật đớn đau ấy. Trong những tháng ngày vất vả nơi xứ người, anh đã phải lòng cô gái nước bản địa kia. Hai người thậm chí còn sống chung với nhau và cái thai trong bụng cô ta chính là giọt máu của anh.

Nhờ người đặt chuyến bay sớm nhất để về nước, tôi thiết nghĩ mình chẳng còn lý do gì để ở lại đất nước này thêm một giây. Tất cả những khủng cảnh tôi từng vẽ nên, cảnh gia đình được đoàn tụ nay đã vỡ như bong bóng xà phòng. Số tiền bạc tỷ trong tài khoản anh đều đặn gửi về hàng tháng kia hoá ra là tiền bù đắp sao? Cuộc đời ôi sao mà rẻ mạt quá!

Tác giả: Vân Anh

Nguồn tin: khampha.vn

  Từ khóa: chồng làm ăn xa , bật khóc

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP