Còn khoảng 2 tuần nữa là tôi tròn 35 tuổi, cái tuổi đã chín về mọi mặt, thế nhưng tôi chỉ là một cô gái dở dở ương ương. Công việc có đó nhưng lương lậu chẳng bao nhiêu, lớp cơm áo, nhà trọ; lớp gởi về phụ gia đình nên đi làm 12 năm tôi chỉ dành dụm được hơn 100 triệu.
Thành thử ở đất Sài Gòn này bao năm tôi cứ phải thui thủi chui ra chui vào cái nhà trọ bé tí. Công danh, sự nghiệp với phụ nữ thì cũng không phải vấn đề lớn, cái chính là ở tuổi này rồi mà tôi vẫn phòng không, người yêu còn không có chứ đừng nói gì tới chuyện chồng con.
Má tôi luôn xét nét từng chút khi tôi dẫn bạn trai về (Ảnh minh họa) |
Tôi không đẹp nhưng cũng dễ coi chứ không đến mức chẳng ma nào thèm ngó, nếu không muốn nói là cũng khá đắt giá, nhất là thời mười tám, đôi mươi.
Thời tuổi teen, tôi cũng được nhiều người để ý, cưa cẩm nhưng tôi bị má quản rất chặt. Bạn tới nhà rủ đi chơi má nói "con gái nết na không được đi riêng với đàn ông, muốn nói chuyện thì cứ ở nhà mà nói". Mà ở nhà cũng không yên, má cứ đi lên đi xuống dòm ngó, thậm chí ngồi cạnh nghe ngóng rồi răn đe đủ chuyện.
Lên đại học rồi đi làm xa nhà, tôi tự do hơn trong yêu đương nhưng dẫn ít nhất 5 chàng về nhà ra mắt đều hoặc "bị má chê" hoặc "má bị chê" vì má tôi quá xét nét. Người thì "đàn ông gì tay chân thẳng băng, ăn nói lí nhí", người thì "nó có mùi gì đó kỳ kỳ" hoặc "đàn ông mặt tròn không có xài được".
Bạn bè cưới rần rần, tôi thì vẫn phòng không (Ảnh minh họa) |
Năm 28 tuổi, tôi dẫn bạn trai lớn hơn 2 tuổi về ra mắt, má xuôi xuôi vì anh chàng này về ngoại hình và tính cách không có gì để chê trách. Tuy nhiên, khi má tôi ưng rồi thì anh lại bắt đầu ngán.
Lần nào về quê với tôi anh cũng phải nghe rất nhiều bài thuyết giảng đạo đức mang đậm tư tưởng Khổng – Mạnh của má. Chưa kể, mấy năm gần đây má hay theo các cô dì hàng xóm đi chùa, hành hương nên chuyển qua ăn chay và suốt ngày nói về các bài giảng của sư thầy về nhân quả, luân hồi. Má muốn chúng tôi chuyển sang ăn chay và khi cưới nhau có con cũng tập cho con ăn chay từ nhỏ.
Sau vài lần về quê với tôi anh nói lời chia tay với lý do "nếu mình yêu nhau cũng không có tương lai vì anh không đủ tự tin để làm con rể má em".
Sau cuộc tình đổ vỡ đó, tôi không dám trách má vì nếu tình yêu đủ lớn anh sẽ không buông tay. Tôi cũng không thể trách anh vì ngay bản thân tôi còn ngán "má" thì làm sao anh chịu nổi.
30 tuổi, những cuộc tình lần lượt ra đi khiến tôi nản lòng. Để tìm vui, tôi cố sức kiếm tiền và đi du lịch khắp nơi. Tôi tự nhủ cuộc đời ngắn lắm, việc gì phải lụy vào tình yêu, hãy khám phá, tận hưởng những điều tươi đẹp của cuộc sống này.
Và tôi đã có những năm tháng hạnh phúc, vui vẻ với những chuyến đi, những người bạn mới. Nhưng sau những cuộc vui còn lại gì? Một cơ thể ngày càng lão hóa, một con đường từ sở làm đến nhà trọ quạnh hiu. Tôi thèm cảm giác có ai đó chờ mình ở nhà, có ai đó cùng ăn cơm, cùng bàn chuyện con cái… Tôi muốn có chồng.
Tôi bắt đầu cảm thấy ghét má vì má mà tôi lâm vào cảnh cô quạnh như hôm nay. Tôi bắt đầu ghét bản thân khi đã không vượt qua được sự kiểm soát của má để tìm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi về quê nói thẳng với má "con muốn lấy chồng, má coi nhờ ai làm may giùm con đi" thì má buông một câu khiến tôi chỉ muốn suy sụp: "Tuổi con thì giờ khó kiếm trai tân lắm, mà lấy người đã có vợ thì lấy làm chi, thôi ở vậy cho khỏe. Nhiều khi cũng có phước nên không mắc nợ chồng con".
Không đâu má ơi, cái phước kiểu này con không muốn, con chỉ muốn lấy chồng thôi!
Tác giả: Ngọc Giang
Nguồn tin: Báo Người lao động