Cuộc sống

Đến cơ quan thì sếp gạ gẫm, về nhà chồng lại ngó lơ

Người mình cần thì lại bàng quan, người mình không cần thì tám tiếng một ngày vẫn luôn chạm mặt. Công việc có thể đổi, cô lại có thể gặp một người sếp tử tế hơn. Nhưng còn chồng, chẳng lẽ lại thay, mà có thay biết đâu lại tồi tệ hơn thế nữa!

Đã cuối chiều nhưng Minh lại chưa muốn về nhà, vòng quay của bánh xe đều đặn hơn cảm xúc của cô lúc này: ngột ngạt, bực bội song không biết tâm sự cùng ai. Kể làm sao được hành động sàm sỡ của ông sếp lúc nãy khi cô lên xin chữ ký và bộ mặt đăm đăm chiêu chiêu của lão chồng khi cô sẽ cất bước vào nhà.

Khi mọi thứ mông lung, cô ấy chẳng biết phải làm gì (Ảnh minh họa)

Minh lập gia đình đã lâu, có đủ nếp đủ tẻ nhưng cuộc sống gia đình cô lại đều đều nhạt nhạt như nước ốc. Chồng cô chỉ hơn cô hai tuổi nhưng tính tình lại như một ông già. Không thích vợ chưng diện, áo quần lúc nào cũng kín cổng cao tường. Hội họp bạn bè ông thường không đi khiến Minh luôn mất hứng. Khó chịu là vậy, nhưng hở chút là hờn dỗi, vợ trái ý một chút là bỏ cơm, bỏ bữa, chiến tranh lạnh luôn là người khơi mào. Sống lâu cũng thành quen, Minh trở nên lặng lẽ. Suốt một ngày ở nhà với nhau, họ chẳng có gì để nói, vì có nói lại bất đồng, chồng cô lại thở dài thườn thượt.

Về nhà thì gặp anh chồng vô tâm (Ảnh minh họa)

Minh chỉ mong đến giờ đi làm, để được tám với hội đồng nghiệp hay đi qua phòng nọ chọc người này, phòng kia chọc người khác. Cô đi đến đâu, rôm rả tới đó. Chính cô cũng phải thừa nhận: đến cơ quan, mình mới được sống là chính mình.

Nhưng từ ngày sếp cũ chuyển đi, sếp mới về, công việc và tính tình cô có sự đổi khác. Từ bộ phận văn thư, cô được đề bạt lên làm trợ lý kiêm thư kí cho sếp. Lúc đầu, cô không nghĩ đó là đặc ân vì khả năng và sắc vóc cô, thừa khả năng để cô có sự phát triển trong công việc.

Ấy vậy mà, mừng đâu chẳng thấy, cô chỉ thấy tù túng và khó chịu trước cặp mắt đa tình của sếp mới giành cho cô. Mỗi lần gặp cô, ông hay pha trà và kéo ghế để cô ngồi lại gần. Lúc đầu, cô không để ý vì cho đó là phép lịch sử. Vậy mà, dần dà, ông gợi chuyện “tối nay Minh có đi đâu không, mình muốn nhờ Minh tí việc”. Kiểu xưng hô “Minh – mình” làm cô chột dạ. Thường ngày, cô vẫn gọi “thưa sếp” và “tôi”, nhưng sếp lại lờ đi và kêu cô bằng tên như thể hai người đã thân thiết lắm rồi.

Đến cơ quan thì sếp lại quan tâm quá mức (Ảnh minh họa)

Trước khi về công ty cô, Minh nghe thiên hạ bàn tán “sếp mới lắm tài nhưng cũng nhiều tật”. Giờ thì cô biết đó là tật gì, vì thế chỉ những khi cần thiết, Minh mới lên gặp sếp hoặc đi cùng với cô bạn đồng nghiệp.

Thế nhưng không phải khi nào cô cũng tránh được. Cô không lên thì sếp kêu lên, nào là “cô đánh cho tôi cái báo cáo”, “chuẩn bị cùng tôi đi tới hội thảo”. Không gian bó hẹp lại chỉ có hai người: khi phòng sếp, khi trên ô tô. Mặc dù mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát, thế nhưng những cái chạm vai, chạm eo dù vô tình hay cố ý khiến cô khổ sở. Cô không phải loại đàn bà dễ dàng để đàn ông tán tỉnh, càng không phải kiểu người dễ bị o ép. Nhưng sự lập lờ, lờn vờn của sếp làm cô chưa dám tỏ thái độ. Chỉ đến một ngày, sau tiệc chiêu đãi khách hàng, cô chuẩn bị ra về thì sếp kéo cô lại. Cái kéo tay rất mạnh khiến cô chúi người về phía ông. Lạ thay, ông cúi người nhưng chỉ nói “mình xin lỗi”.

Thái độ lịch sự hơn mức bình thường làm Minh bối rối. Vì lúc đó, trong đầu cô đang nghĩ tới một hành động tồi tệ sẽ đến với mình. Rồi Minh tự trấn an “chắc mình nhạy cảm quá”, để khi ngồi trên xe, họ đuổi theo những ý nghĩ khác nhau mà không ai nói với ai nửa lời.

Muốn tìm cảm giác bình an với cô thật khó (Ảnh minh họa)

Về đến nhà, chưa kịp rửa mặt mũi thay áo quần, cô đã ngửi ngay mùi khói thuốc lá đặc quánh lấy căn phòng. Chồng cô chứ ai, nói mãi, góp ý mãi mà có chịu bỏ cái tật hút thuốc lá trong nhà. Nhìn lên bàn ăn thì chén bát ngổn ngang. Thay vì nghe tiếng cô càm ràm thì anh chồng đã lên tiếng trước “dạo này cô lơ là công việc gia đình rồi đấy, đàn bà có phấn đấu cả đời cũng không bằng bọn tôi hắt xì một cái”.

Minh ngao ngán bước về phòng, cô muốn được tĩnh tâm giây lát. Cô ước gì chồng mình biết hỏi han, biết quan tâm đến cô một chút thì dù khó nói mấy cô cũng thấy lòng thanh thản. Hay ít nhất, anh định hướng cho cô nên làm gì, làm như thế nào để cô bớt chông chênh. Nhưng ước chỉ là ước, mặc cho cô trằn trọc, chồng cô đã ngáy o o.

Tìm chút thảnh thơi với Minh sao mà khó quá! Trở về nhà thì nồng nặc khói thuốc và mùi gia trưởng. Đến cơ quan lại không thoải mới với kiểu ỡm ờ của ông sếp mới. Mọi thứ vẫn chưa có gì là quá mức nhưng cô thấy thật nặng nề. Người mình cần thì lại bàng quan, người mình không cần thì 8 tiếng một ngày vẫn luôn chạm mặt. Công việc có thể đổi, cô lại có thể gặp một người sếp tử tế hơn. Nhưng còn chồng, chẳng lẽ lại thay, mà có thay biết đâu lại tồi tệ hơn thế nữa! Minh chép miệng tự trấn an mình: “dù thế nào, cũng sẽ có ánh sáng ở cuối đường hầm” và cô đắm mình vào giấc ngủ.

Tác giả: Minh Đức

Nguồn tin: emdep.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP