Cuộc sống

Chuyện về ngôi nhà quanh năm không khép cửa

Chủ nhân ngôi nhà ấy là hai vợ chồng trẻ. Anh chồng thì đẹp trai, còn người vợ có phần xấu xí. Người ta vẫn nói “Vẻ đẹp không phải ở trên đôi má hồng của người thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ tình si”. Áp dụng câu nói này vào tình yêu của anh chắc đúng.

Dù người ta có luôn bàn tán xôn xao vì “đôi đũa lệch” hay tiếc rẻ cho người đàn ông đẹp trai như anh lại kết duyên với một cô nàng xấu xí thì anh vẫn luôn nói rằng với anh, vợ anh là người phụ nữ đẹp nhất.

Vợ anh, vì yêu chồng và vì cả tự ti trở nên hay ghen tuông vô cùng. Một cú điện thoại không rõ danh tính, một vài lời bông đùa của các cô gái chưa chồng hay là lời dặn dò “giữ chồng cẩn thận kẻo con gái nó chài mất” của mấy chị hàng xóm cũng trở thành cái cớ để chị hờn ghen tức tưởi. Thiên hạ vốn dĩ có lúc rất nhẫn tâm, thấy chị hay ghen lại càng tìm cách đổ thêm dầu vào lửa, thấy anh bị vợ ghen tuông vô cớ lấy chuyện đó bàn tán làm vui. Chị nghe người ta, luôn trong trạng thái lo sợ phập phồng rồi một ngày chồng mình sẽ bị cô gái xinh đẹp nào đó mang đi mất.

Hôn nhân vốn dĩ bắt nguồn từ tình yêu, từ sự tự nguyện dần trở nên mệt mỏi. Người chồng từ chỗ yêu thương ngọt ngào với vợ trở nên hay cáu bẳn vì vợ thường xuyên đặt chuyện nghi ngờ. Rồi từ chỗ bực mình dần trở nên chán ngán. Đúng là có yêu mới ghen, nhưng quá ghen đã giết dần giết mòn tình yêu trong anh đối với vợ.

Một hôm, vào lúc giữa đêm, điện thoại chồng reo. Người chồng vừa nghe điện thoại xong liền bật dậy lao ra khỏi nhà. Chị gọi với theo không được. Nửa đêm nửa hôm, ai có thể lôi chồng chị ra khỏi nhà nếu không phải là cô gái nào đó? Càng nghĩ càng tủi thân, càng suy đoán càng tức giận, chị ném hết quần áo của chồng ra sân rồi ngồi khóc.

Sáng chồng về, nhìn nhà cửa ngổn ngang không hiểu vì sao. Gọi vợ, vợ không nghe máy anh lại rời đi. Tối muộn anh về gọi cửa. Vợ nghe nhưng không dậy, chỉ nói vọng ra từ trong nhà: Anh đi đi, từ nay đừng về đây nữa. Ngôi nhà này từ nay không chờ đón anh. Chồng chị đập cửa một lúc, muốn hỏi cho rõ ngọn ngành nhưng rồi như hiểu được sự cố chấp của vợ nên thôi không cố nữa.

Ngày hôm sau tin dữ đến tai chị, chồng chị đã chết đêm qua ở mương nước đầu làng. Người ta đoán rằng anh ngã xuống nước lúc đang say rượu nên không có khả năng tự cứu mình. Sau cú sốc đó, chị hóa điên hóa dại.

Hàng ngày chị vẫn ngồi ở cửa, không chịu ăn uống, miệng luôn nói đợi anh về. Có đôi lúc hình như chị tỉnh, chị nói tại vì chị không mở cửa cho anh vào nên anh mới chết. Nói rồi chị cười, chị khóc.

Sau đó không lâu chị ốm rồi mất. Trước lúc ra đi, chị dặn mọi người tuyệt đối đừng bao giờ đóng cửa để chồng chị có thể vào nhà lúc nào anh muốn. Chị mất đi, rất nhiều người khóc. Chị đã từng là người phụ nữ khiến nhiều cô gái ghen tỵ vì có được tình yêu như cổ tích, kết cục là tự mình dìm mình vào tận cùng nỗi bi thương.

Tôi nghe câu chuyện về vợ chồng chị, không hình dung ra chuyện bao nhiêu phần sự thật, bao nhiêu phần hư cấu. Mà giả dụ nó có thật đi nữa thì có lẽ cũng là bài học cho nhiều người ngẫm nghĩ. Ở giữa cuộc đời này có rất nhiều người đã tự phá bỏ tình yêu, phá bỏ hạnh phúc của mình như vậy.

Tôi thực sự muốn biết đêm hôm đó tại sao anh chồng lại lao ra khỏi nhà lúc giữa đêm sau khi nghe điện thoại. Và rồi lại tự hỏi sao chị kia không hỏi chồng câu đó, sao không cho anh cơ hội giải thích, biết đâu mọi sự hoàn toàn không như cô ấy nghĩ. Nhưng…vẫn lại là từ nhưng…Khi sự ghen tuông đã lên đến đỉnh điểm, người ta luôn cho rằng suy đoán của mình là đúng, còn mọi lời giải thích chỉ là dối trá, ngụy biện.

Ghen tuông ấy, thực sự vô cùng đáng sợ. Ai nói rằng đó là gia vị, thì là thứ gia vị khó ăn giống như mù tạt chẳng hạn. Nó chỉ hợp với một vài món chứ không phải là gia vị dùng cho tất cả mọi món ăn, và không phải ai cũng chịu đựng được thứ gia vị khó ăn đó. Ghen tuông chỉ nên khi rõ nguyên cớ, khi nghe tận tai, nhìn tận mắt, còn mọi suy đoán nghi ngờ đều nguy hiểm.

Ai nói rằng ghen là vì quá yêu tôi không phản biện. Nhưng ghen cũng là dấu hiệu của một tình yêu suy nhược, một trạng thái mất niềm tin. Một khi không có niềm tin vào bản thân, vào bạn đời, vào đối phương thì sẽ tìm mọi cách biến nỗi nghi ngờ thành sự thật để chứng tỏ mình đúng.

Có nhiều chị ghen chồng rất buồn cười. Chồng ra khỏi nhà là hỏi chồng đi đâu? Với ai? Mấy giờ về? Chồng về muộn thì gọi điện cật vấn đang ở chỗ nào? Hay ngồi với con nào? Chồng thỉnh thoảng tặng quà hay nói lời ngọt ngào thì cho rằng chồng có gì mờ ám. Nhiều người còn kiểm soát bằng cách chồng đi một bước liền theo một bước để canh chừng, hễ chồng hỏi han một cô gái hay chỉ khẽ ngước nhìn liền cấu tay lườm nguýt. Yêu mà như vậy thật là quá mệt mỏi.

Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng một người phụ nữ khôn ngoan là phải giống như một chiếc dây thun, lúc cần thì căng ra, lúc cần thì co lại, luôn luôn biết cách giữ chặt những thứ của mình không để nó tuột ra khỏi vòng tay.

Tác giả: Lê Giang

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP