Nhân ái

"Bố mất rồi, mẹ đừng bỏ con đi nữa mẹ ơi !"

5 năm trước khi mới học lớp 2, căn bệnh ung thư đã cướp mất của cậu bé Ninh người cha ruột thịt. Nghiệt ngã thay, giờ người mẹ yêu quý của em cũng đang bị chứng bệnh nan y ấy hành hạ. Sự sống của mẹ chỉ còn điểm từng ngày, Ninh đau đớn, tuyệt vọng cầu mong phép màu đến với em, giữ lại cho em người mẹ của mình.

Phải đợi đến cuối tuần, khi Ninh nghỉ học, tôi mới tìm đến nhà của em nằm ở thôn Kinh Nam, xã Thạch Hưng, TP Hà Tĩnh. Nhà của Ninh nằm sâu trong hẻm, lối đi nhỏ hẹp chỉ đủ để cuốc bộ vào. Trong căn nhà xây cấp 4 đã xập xệ, rêu phủ xanh nhiều bức tường, Ninh đang ngồi thẩn thờ bên người mẹ sống những ngày nghiệt ngã của đời người. Chị Luận nằm quằn quại trên giường với chứng bệnh ung thư giai đoạn cuối và chấn thương gãy chân đen đủi sau tai nạn trên đường đi chữa bệnh về.

Ngày chủ nhật, nhưng Trần Bảo Ninh chỉ quanh quẩn ở nhà để chăm sóc người mẹ bị chứng bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Đau lắm, không còn sức lực nữa, nên chị Luận như người mê sảng, lúc tỉnh lúc mê. Thương mẹ, Ninh cứ nắm chặt tay mẹ không rời dẫu chị một phút. Vừa nắm Ninh vừa xoa bóp, nũng nịu cho mẹ quên bớt những cơn đau quằn quại mà ngày nào em cũng phải đau đớn chứng kiến. Thi thoảng giữa những cơn đau ấy khuôn mặt chị Luận trông tươi tắn hơn. Hẳn giây phút ấm áp hiếm hoi ấy đến từ hơi ấm diệu kỳ giữa bàn tay thô ráp, sần sùi của người mẹ đang quyện chặt vào bàn tay mềm non của đứa con trai.

Ninh nắm chặt tay mẹ. Hơi ấm lan tỏa từ đứa con trai ngoan hiền phần nào giúp chị Luận bớt đi những cơn đau.

- "Sao con nắm tay mẹ lâu như thế? Ngày nào đi học về ngồi với mẹ, con cũng nắm tay mẹ lâu đến thế rồi cơ mà"- Chị Luận cố nén cơn đau, giọng khàn đặc hỏi con trai.

- Không con muốn nắm tay mẹ thật lâu, vì đã lâu lắm rồi kể từ ngày mẹ sang Thái làm ăn, rồi vào Miền Nam chữa bệnh, con có được nắm tay mẹ như thế này đâu mẹ. Mẹ có biết con nhớ mẹ, yêu mẹ lắm không. Con muốn nắm tay mẹ mãi như thế này mẹ ạ.

Câu trả lời của đứa con trai như khoét vào tâm can của người mẹ đang sống những ngày đau đớn vì bệnh tật. Chị Luận tự hào, cảm động về đứa con trai chăm ngoan, học giỏi nhưng thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần, mà khóe mắt cứ rưng rưng. Giọt nước mắt ấy cũng là nước mắt cay đắng, ngậm ngùi của chị trước những bất hạnh mà mấy mẹ con chị phải gánh chịu, phải trải qua.

6 năm trước, anh Trần Quốc Vượng, chồng chị Luận, một thành viên của đội an ninh xã người rất khỏe mạnh, là chỗ dựa vững chắc cho gia đình, bỗng nhiên đổ bệnh. Chỉ ít tháng chống chọi, chứng bệnh ung thư hiểm nghèo đã cướp đi sự sống của anh. Mất chồng, mất cha tưởng như là quá đủ với chị Luận và 3 đứa con, vậy mà giờ ông trời lại bắt chị phải gánh đúng chứng bệnh ung thư nghiệt ngã ấy.

Anh Vượng, chồng chị Luận mất cách đây 6 năm vì chứng bệnh ung thư.

Phát hiện chứng bệnh nan y, mình chị vay mượn vào Miền Nam chạy chữa mấy tháng ròng. Bệnh tật không thuyên giảm, chị trở về nhà tự điều trị. Đen đủi, về tới TP Hà Tĩnh, tay xách tay mang bước xuống xe, bước hụt khiến chị gãy xương đùi. Chị lại phải nhập viện vừa dùng thuốc giảm đau chứng ung thư, vừa phẫu thuật ghép lại xương đùi. Sau hơn 2 tuần nằm viện chị được Bệnh viện Đa khoa Hà Tĩnh cho trở về nhà.

Chân chị Luận bị gãy khi chị bước xuống xe sau hành trình dài ngày đi chữa bệnh tại Miền Nam.

Nghĩ đến những ngày sắp tới, khi chứng bệnh nan y không cho chị được sống, được gần gũi, là chỗ dựa, nuôi nấng các con thành người, trái tim chị thêm nhói buốt. Chị nhìn con khóc thầm, các con chị đã mất cha, giờ lại sắp đến lượt mẹ, số phận sao mà khắc nghiệt với chị và con trai của chị vậy? Nghĩ đến đó chị Luận cắn môi, lơ đãng ngoảnh mặt vào bức tường để con trai không nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt đã gầy trơ của mẹ.

Nghĩ đến ngày chị sẽ xa các con, chị Luận ngoảnh mặt vào tường, không dám nhìn mặt con trai.

Nhìn mẹ đau quằn quại, Ninh cũng chỉ có biết động viên mẹ mà thôi. Đã mấy ngày túi nhỏ đựng thuốc móc-phin giảm đau đã hết sạch, Ninh chưa biết lấy đâu tiền để mua về ngắt cơn đau thấu xương tủy của mẹ. Ninh nhịn ăn, dành hết tất cả số tiền bé nhỏ mà người thân, bà con lối xóm hỗ trợ để mua sữa cho mẹ mỗi ngày. Phương thuốc quý duy nhất mà một trong những thành viên xuất sắc của lớp 7C trường THCS Hưng Đồng, TP Hà Tĩnh dành cho mẹ lúc này là tình cảm, là những tấm giấy khen mà em giành được suốt những năm học qua.

Bàn tay run lẩy bẩy, Ninh lật giở từng tấm giấy khen rồi lại tiến tới ngồi bên mẹ. Em lật giở từng chiếc một. Không chỉ mỗi Ninh, mà còn giấy khen của anh trai, của chị gái nữa. Mỗi một lần tấm giấy khen đứa con trai lật lên chị Luận lại như quên phần nào cơn đau.

Ninh học rất giỏi, là học sinh ngoan của trường Trung học cơ sở Hưng Đồng, TP Hà Tĩnh. Trước đó mm nhiều năm liền là học sinh giỏi của trường tiểu học Thạch Hưng.

Những tấm giấy khen, và sự ngoan hiền của cậu con trai út là niềm vui lớn lao của chị Luận trong những ngày chống chọi với căn bệnh nan y.


- Thế anh chị con đâu?

- Dạ, anh con học đại học sư phạm, chị con học trường y. Nhưng cả hai anh chị vì bố mất, mẹ đau mà phải nghỉ học để đi làm thuê. Được đồng nào anh chị gửi về lo cho mẹ.

Ninh khiến những ai có mặt trong căn nhà hôm ấy bật khóc khi nói rằng, có lẽ rồi con cũng phải bỏ học như anh chị, vì lúc này thứ cần nhất cho mẹ con lúc này là thuốc. Con không thể đến trường mà mẹ quằn quại đau đớn như thế. Con đã mất bố rồi, con không muốn mất thêm mẹ nữa.

Em Ninh rất cần sự sẻ chia của các tấm lòng gần xa, để em có thêm kinh phí lo toan thuốc men cho mẹ và nuôi hi vọng tiếp tục được đến trường theo học.

Tình cảnh của chị Luận và mấy anh em Ninh là quá ngặt nghèo. Xin mọi người hãy dang rộng vòng tay, giúp những mảnh đời không lối thoát này để biết đâu mẹ con chị Luận lại được sum vầy bên nhau, Ninh sẽ không phải nghỉ học như anh chị của mình.

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:

1. Mã số 2686: Chị Bùi Thị Luận, trú thôn Kinh Nam, xã Thạch Hưng, TP Hà Tĩnh, tỉnh Hà Tĩnh

Liên hệ chị Trà, em chị Luận, ĐT: 091.259.1779

Tác giả: Văn Dũng

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP